古诗词

西禅听戴道士弹琴

黄庭坚

灵宫苍烟荫老柏,风吹霜空月生魄。líng gōng cāng yān yīn lǎo bǎi,fēng chuī shuāng kōng yuè shēng pò。
群鸟得巢寒夜静,市井收声虚室白。qún niǎo dé cháo hán yè jìng,shì jǐng shōu shēng xū shì bái。
少年抱琴为予来,乃是天台桃源未归客。shǎo nián bào qín wèi yǔ lái,nǎi shì tiān tái táo yuán wèi guī kè。
危冠匡坐如无傍,弄弦铿铿灯烛光。wēi guān kuāng zuò rú wú bàng,nòng xián kēng kēng dēng zhú guāng。
谁言伯牙绝弦钟期死,泰山峨峨水汤汤。shuí yán bó yá jué xián zhōng qī sǐ,tài shān é é shuǐ tāng tāng。
春天百鸟语撩乱,风荡杨花无畔岸。chūn tiān bǎi niǎo yǔ liāo luàn,fēng dàng yáng huā wú pàn àn。
微阴愁猿抱山木,玄冬孤鸿度云汉。wēi yīn chóu yuán bào shān mù,xuán dōng gū hóng dù yún hàn。
斧斤丁丁空谷樵,幽泉落涧夜萧萧。fǔ jīn dīng dīng kōng gǔ qiáo,yōu quán luò jiàn yè xiāo xiāo。
十二峰前巫峡雨,七八月后钱塘潮。shí èr fēng qián wū xiá yǔ,qī bā yuè hòu qián táng cháo。
孝子流离在中野,羁臣归来哭亡社。xiào zi liú lí zài zhōng yě,jī chén guī lái kū wáng shè。
空床思妇感蟏蛸,暮年遗老依桑柘。kōng chuáng sī fù gǎn xiāo shāo,mù nián yí lǎo yī sāng zhè。
人言此曲不堪听,我怜酷解写人情。rén yán cǐ qū bù kān tīng,wǒ lián kù jiě xiě rén qíng。
悲歌浩叹弦欲断,翻作恬淡雍容声。bēi gē hào tàn xián yù duàn,fān zuò tián dàn yōng róng shēng。
五弦横坐岩廊静,薰风南天厚民性。wǔ xián héng zuò yán láng jìng,xūn fēng nán tiān hòu mín xìng。
人言帝力何有哉,凤凰麒麟舞虞咏。rén yán dì lì hé yǒu zāi,fèng huáng qí lín wǔ yú yǒng。
我思五代如探汤,真人指挥定四方。wǒ sī wǔ dài rú tàn tāng,zhēn rén zhǐ huī dìng sì fāng。
昭陵仁心及虫蚁,百蛮九译觇天光。zhāo líng rén xīn jí chóng yǐ,bǎi mán jiǔ yì chān tiān guāng。
极知功高乐未称,谁能持此献乐正。jí zhī gōng gāo lè wèi chēng,shuí néng chí cǐ xiàn lè zhèng。
贱臣疏远安敢言,且欲空江寒滩静。jiàn chén shū yuǎn ān gǎn yán,qiě yù kōng jiāng hán tān jìng。
渔艇幽人知我心悠哉,更作严陵在钓台。yú tǐng yōu rén zhī wǒ xīn yōu zāi,gèng zuò yán líng zài diào tái。
吾知之矣师且止,安得长竿入手来。wú zhī zhī yǐ shī qiě zhǐ,ān dé zhǎng gān rù shǒu lái。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

次韵向和卿行松滋县与邹天锡夜语南极亭二首

黄庭坚

冲风冲雨走七县,唯有白鸥盟未寒。chōng fēng chōng yǔ zǒu qī xiàn,wéi yǒu bái ōu méng wèi hán。
坐中更得江南客,开尽南窗借月看。zuò zhōng gèng dé jiāng nán kè,kāi jǐn nán chuāng jiè yuè kàn。

戏答荆州王充道烹茶四首

黄庭坚

三径虽锄客自稀,醉乡安稳更何之。sān jìng suī chú kè zì xī,zuì xiāng ān wěn gèng hé zhī。
老翁更把春风碗,灵府清寒要作诗。lǎo wēng gèng bǎ chūn fēng wǎn,líng fǔ qīng hán yào zuò shī。

戏答荆州王充道烹茶四首

黄庭坚

茗碗难加酒碗醇,暂时扶起藉糟人。míng wǎn nán jiā jiǔ wǎn chún,zàn shí fú qǐ jí zāo rén。
何须忍垢不濯足,苦学梁州阴子春。hé xū rěn gòu bù zhuó zú,kǔ xué liáng zhōu yīn zi chūn。

戏答荆州王充道烹茶四首

黄庭坚

香从灵坚垄上发,味自白石源中生。xiāng cóng líng jiān lǒng shàng fā,wèi zì bái shí yuán zhōng shēng。
为公唤觉荆州梦,可待南柯一梦成。wèi gōng huàn jué jīng zhōu mèng,kě dài nán kē yī mèng chéng。

戏答荆州王充道烹茶四首

黄庭坚

龙焙东风鱼眼汤,个中即是白云乡。lóng bèi dōng fēng yú yǎn tāng,gè zhōng jí shì bái yún xiāng。
更煎双井苍鹰爪,始耐落花春日长。gèng jiān shuāng jǐng cāng yīng zhǎo,shǐ nài luò huā chūn rì zhǎng。

题莲华寺

黄庭坚

狂卒猝起金坑西,胁从数百马百蹄。kuáng zú cù qǐ jīn kēng xī,xié cóng shù bǎi mǎ bǎi tí。
所过州县不敢谁,肩舆掳载三十妻。suǒ guò zhōu xiàn bù gǎn shuí,jiān yú lǔ zài sān shí qī。
伍生有胆无智略,谓河可冯虎可搏。wǔ shēng yǒu dǎn wú zhì lüè,wèi hé kě féng hǔ kě bó。
身膏白刃浮屠前,此乡父老至今怜。shēn gāo bái rèn fú tú qián,cǐ xiāng fù lǎo zhì jīn lián。

冲雨向万载道中得逍遥观托宿遂

黄庭坚

逍遥近道边,憩息慰惫懑。xiāo yáo jìn dào biān,qì xī wèi bèi mèn。
晴晖时晦明,谑语谐谠论。qíng huī shí huì míng,xuè yǔ xié dǎng lùn。
草莱荒蒙茏,室屋壅尘坌。cǎo lái huāng méng lóng,shì wū yōng chén bèn。
仆僮偪侧泌,泾渭清浊混。pū tóng bī cè mì,jīng wèi qīng zhuó hùn。

送密老住五峰

黄庭坚

我穿高安过萍乡,七十二渡绕羊肠。wǒ chuān gāo ān guò píng xiāng,qī shí èr dù rào yáng cháng。
水边林下逢衲子,南北东西古道场。shuǐ biān lín xià féng nà zi,nán běi dōng xī gǔ dào chǎng。
五峰秀出云雨上,中有宝坊如侧掌。wǔ fēng xiù chū yún yǔ shàng,zhōng yǒu bǎo fāng rú cè zhǎng。
去与青山作主人,不负法昌老禅将。qù yǔ qīng shān zuò zhǔ rén,bù fù fǎ chāng lǎo chán jiāng。
栽松种竹是家风,莫嫌斗绝无来往。zāi sōng zhǒng zhú shì jiā fēng,mò xián dòu jué wú lái wǎng。
但得螺蛳吞大象,从来美酒无深巷。dàn dé luó sī tūn dà xiàng,cóng lái měi jiǔ wú shēn xiàng。

拜刘凝之画像

黄庭坚

弃官清颍尾,买田落星湾。qì guān qīng yǐng wěi,mǎi tián luò xīng wān。
身在菰蒲中,名满天地间。shēn zài gū pú zhōng,míng mǎn tiān dì jiān。
谁能四十年,保此清静退。shuí néng sì shí nián,bǎo cǐ qīng jìng tuì。
往来涧谷中,神光射牛背。wǎng lái jiàn gǔ zhōng,shén guāng shè niú bèi。

次苏子瞻和李太白浔阳紫极宫感秋诗韵追怀太白子瞻

黄庭坚

不见两谪仙,长怀倚修竹。bù jiàn liǎng zhé xiān,zhǎng huái yǐ xiū zhú。
行绕紫极宫,明珠得盈掬。xíng rào zǐ jí gōng,míng zhū dé yíng jū。
平生人欲杀,耿介受命独。píng shēng rén yù shā,gěng jiè shòu mìng dú。
往者如可作,抱被求同宿。wǎng zhě rú kě zuò,bào bèi qiú tóng sù。
砥柱阅颓波,不疑更何卜。dǐ zhù yuè tuí bō,bù yí gèng hé bo。
但观草木秋,叶落根自复。dàn guān cǎo mù qiū,yè luò gēn zì fù。
我病二十年,大斗久不覆。wǒ bìng èr shí nián,dà dòu jiǔ bù fù。
因之酌苏李,蟹肥社醅熟。yīn zhī zhuó sū lǐ,xiè féi shè pēi shú。

跋子瞻和陶诗

黄庭坚

子瞻谪岭南,时宰欲杀之。zi zhān zhé lǐng nán,shí zǎi yù shā zhī。
饱吃惠州饭,细和渊明诗。bǎo chī huì zhōu fàn,xì hé yuān míng shī。
彭泽千载人,东坡百世士。péng zé qiān zài rén,dōng pō bǎi shì shì。
出处虽不同,风味乃相似。chū chù suī bù tóng,fēng wèi nǎi xiāng shì。

题李亮功戴嵩牛图

黄庭坚

韩生画肥马,立仗有辉光。hán shēng huà féi mǎ,lì zhàng yǒu huī guāng。
戴老作瘦牛,平生千顷荒。dài lǎo zuò shòu niú,píng shēng qiān qǐng huāng。
觳觫告主人,实已尽筋力。hú sù gào zhǔ rén,shí yǐ jǐn jīn lì。
乞我一牧童,林间听横笛。qǐ wǒ yī mù tóng,lín jiān tīng héng dí。

次韵徐仲车喜董元达访之作南郭篇四韵

黄庭坚

董侯从军来,意望名不朽。dǒng hóu cóng jūn lái,yì wàng míng bù xiǔ。
款门拜徐公,在德不在酒。kuǎn mén bài xú gōng,zài dé bù zài jiǔ。
徐公虽避俗,对客辄粲然。xú gōng suī bì sú,duì kè zhé càn rán。
耳不闻世事,时诵陶令篇。ěr bù wén shì shì,shí sòng táo lìng piān。

次韵仲车为元达置酒四韵

黄庭坚

射阳三万家,莫贵徐公门。shè yáng sān wàn jiā,mò guì xú gōng mén。
谁能拜床前,况乃共酒尊。shuí néng bài chuáng qián,kuàng nǎi gòng jiǔ zūn。
惟此酒中趣,难为醒者论。wéi cǐ jiǔ zhōng qù,nán wèi xǐng zhě lùn。
盗卧月皎皎,鸡鸣雨昏昏。dào wò yuè jiǎo jiǎo,jī míng yǔ hūn hūn。

次韵仲车因娄行父见寄之什

黄庭坚

前朝老诸生,大半正邱首。qián cháo lǎo zhū shēng,dà bàn zhèng qiū shǒu。
投荒万里归,烦公问健否。tóu huāng wàn lǐ guī,fán gōng wèn jiàn fǒu。
往时望江宰,今为夏津吏。wǎng shí wàng jiāng zǎi,jīn wèi xià jīn lì。
他日可教之,玉音尚无弃。tā rì kě jiào zhī,yù yīn shàng wú qì。