古诗词

药名诗奉送杨十三子问省亲清江

黄庭坚

杨侯济北使君子,幕府从容理文史。yáng hóu jì běi shǐ jūn zi,mù fǔ cóng róng lǐ wén shǐ。
府中无事吏早休,陟釐秋兔写银钩。fǔ zhōng wú shì lì zǎo xiū,zhì lí qiū tù xiě yín gōu。
驼峰桂蠹樽酒绿,樗蒲黄昏唤烧烛。tuó fēng guì dù zūn jiǔ lǜ,chū pú huáng hūn huàn shāo zhú。
天南星移醉不归,爱君清如寒水玉。tiān nán xīng yí zuì bù guī,ài jūn qīng rú hán shuǐ yù。
葳蕤韭荠煮饼香,别筵君当归故乡。wēi ruí jiǔ jì zhǔ bǐng xiāng,bié yán jūn dāng guī gù xiāng。
诸公为子空青眼,天门东边虚荐章。zhū gōng wèi zi kōng qīng yǎn,tiān mén dōng biān xū jiàn zhāng。
为言同列当推毂,岂有妒妇反专房。wèi yán tóng liè dāng tuī gǔ,qǐ yǒu dù fù fǎn zhuān fáng。
射工含沙幸人过,水章独摇能腐肠。shè gōng hán shā xìng rén guò,shuǐ zhāng dú yáo néng fǔ cháng。
山风轰轰虎须怒,千金之子戒垂堂。shān fēng hōng hōng hǔ xū nù,qiān jīn zhī zi jiè chuí táng。
寿亲颊如木丹色,胡麻炊饭玉为浆。shòu qīn jiá rú mù dān sè,hú má chuī fàn yù wèi jiāng。
婆娑石上舞林影,付与一世专雌黄。pó suō shí shàng wǔ lín yǐng,fù yǔ yī shì zhuān cí huáng。
寂寥吾意立奴会,可忍冬花不尽觞。jì liáo wú yì lì nú huì,kě rěn dōng huā bù jǐn shāng。
春阴满地肤生粟,琵琶催醉喧啄木。chūn yīn mǎn dì fū shēng sù,pí pá cuī zuì xuān zhuó mù。
艳歌惊落梁上尘,桃叶桃根断肠曲。yàn gē jīng luò liáng shàng chén,táo yè táo gēn duàn cháng qū。
高帆驾天冲水花,湾头东风转柁牙。gāo fān jià tiān chōng shuǐ huā,wān tóu dōng fēng zhuǎn duò yá。
飞廉吹尽别时雨,江愁新月夜明沙。fēi lián chuī jǐn bié shí yǔ,jiāng chóu xīn yuè yè míng shā。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

往岁过广陵值早春尝作诗云春风十里珠帘卷仿佛三生杜牧之红药梢头初茧栗扬州风物鬓成丝

黄庭坚

日边置论诚深矣,圣处时中乃得之。rì biān zhì lùn chéng shēn yǐ,shèng chù shí zhōng nǎi dé zhī。
莫作秋虫促机杼,贫家能有几絇丝。mò zuò qiū chóng cù jī zhù,pín jiā néng yǒu jǐ qú sī。

谢郑闳中惠高丽画扇二首

黄庭坚

会稽内史三韩扇,分送黄门画省中。huì jī nèi shǐ sān hán shàn,fēn sòng huáng mén huà shěng zhōng。
海外人烟来眼界,全胜博物注鱼虫。hǎi wài rén yān lái yǎn jiè,quán shèng bó wù zhù yú chóng。

谢郑闳中惠高丽画扇二首

黄庭坚

蘋汀游女能骑马,传道蛾眉画不如。píng tīng yóu nǚ néng qí mǎ,chuán dào é méi huà bù rú。
宝扇真成集陈隼,史臣今得杀青书。bǎo shàn zhēn chéng jí chén sǔn,shǐ chén jīn dé shā qīng shū。

次韵徐文将至国门见寄二首

黄庭坚

槐催举子着花黄,来食邯郸道上粱。huái cuī jǔ zi zhe huā huáng,lái shí hán dān dào shàng liáng。
便欲扫床悬麈尾,正愁喘月似灯光。biàn yù sǎo chuáng xuán zhǔ wěi,zhèng chóu chuǎn yuè shì dēng guāng。

次韵徐文将至国门见寄二首

黄庭坚

千头剖蚌明珠熟,百尺垂丝鲙缕长。qiān tóu pōu bàng míng zhū shú,bǎi chǐ chuí sī kuài lǚ zhǎng。
柳下石门君有此,可能冲雪厌清凉。liǔ xià shí mén jūn yǒu cǐ,kě néng chōng xuě yàn qīng liáng。

次韵游景叔闻洮河捷报寄诸将四首

黄庭坚

千仞溪中石转雷,汉家万骑捣虚回。qiān rèn xī zhōng shí zhuǎn léi,hàn jiā wàn qí dǎo xū huí。
定知献马胡雏入,看即称觞都护来。dìng zhī xiàn mǎ hú chú rù,kàn jí chēng shāng dōu hù lái。

次韵游景叔闻洮河捷报寄诸将四首

黄庭坚

中原日月九夷知,不用禽胡衅鼓旗。zhōng yuán rì yuè jiǔ yí zhī,bù yòng qín hú xìn gǔ qí。
更向天阶舞干羽,降书剩破一年迟。gèng xiàng tiān jiē wǔ gàn yǔ,jiàng shū shèng pò yī nián chí。

次韵游景叔闻洮河捷报寄诸将四首

黄庭坚

汉得洮州箭有神,斩关禽敌不逡巡。hàn dé táo zhōu jiàn yǒu shén,zhǎn guān qín dí bù qūn xún。
将军快上屯田计,要纳降胡十万人。jiāng jūn kuài shàng tún tián jì,yào nà jiàng hú shí wàn rén。

次韵游景叔闻洮河捷报寄诸将四首

黄庭坚

遥知一炬绝河津,生缚青宜不动尘。yáo zhī yī jù jué hé jīn,shēng fù qīng yí bù dòng chén。
付与山河印如斗,忍为鼠子腹心人。fù yǔ shān hé yìn rú dòu,rěn wèi shǔ zi fù xīn rén。

题伯时画揩痒虎

黄庭坚

猛虎肉醉初醒时,揩磨苛痒风助威。měng hǔ ròu zuì chū xǐng shí,kāi mó kē yǎng fēng zhù wēi。
枯楠未觉草先低,木末应有行人知。kū nán wèi jué cǎo xiān dī,mù mò yīng yǒu xíng rén zhī。

题伯时画观鱼僧

黄庭坚

横波一网腥城市,日暮江空烟水寒。héng bō yī wǎng xīng chéng shì,rì mù jiāng kōng yān shuǐ hán。
当时万事心已死,犹恐鱼作故时看。dāng shí wàn shì xīn yǐ sǐ,yóu kǒng yú zuò gù shí kàn。

题伯时画严子陵钓滩

黄庭坚

平生久要刘文叔,不肯为渠作三公。píng shēng jiǔ yào liú wén shū,bù kěn wèi qú zuò sān gōng。
能令汉家重九鼎,桐江波上一丝风。néng lìng hàn jiā zhòng jiǔ dǐng,tóng jiāng bō shàng yī sī fēng。

王立之承奉诗报梅花已落尽次韵戏答

黄庭坚

南枝北枝春事休,榆钱可穿柳带柔。nán zhī běi zhī chūn shì xiū,yú qián kě chuān liǔ dài róu。
定是沈郎作诗瘦,不应春能生许愁。dìng shì shěn láng zuò shī shòu,bù yīng chūn néng shēng xǔ chóu。

寄杜家父二首

黄庭坚

红紫争春触处开,九衢终日犊车雷。hóng zǐ zhēng chūn chù chù kāi,jiǔ qú zhōng rì dú chē léi。
闲情欲被春将去,鸟唤花惊只么回。xián qíng yù bèi chūn jiāng qù,niǎo huàn huā jīng zhǐ me huí。

寄杜家父二首

黄庭坚

风尘点污青春面,自汲寒泉洗醉红。fēng chén diǎn wū qīng chūn miàn,zì jí hán quán xǐ zuì hóng。
径欲题诗嫌浪许,杜郎觅句有新功。jìng yù tí shī xián làng xǔ,dù láng mì jù yǒu xīn gōng。