古诗词

赠嗣直弟颂十首

黄庭坚

去日撒手去,来时无与偕。qù rì sā shǒu qù,lái shí wú yǔ xié。
若将来去看,还似不曾斋。ruò jiāng lái qù kàn,hái shì bù céng zhāi。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

僧景宗相访寄法王航禅师

黄庭坚

抱牍稍退凫鹜行,倦禅时作橐驼坐。bào dú shāo tuì fú wù xíng,juàn chán shí zuò tuó tuó zuò。
忽忆头陀云外人,闭门作夏与僧过。hū yì tóu tuó yún wài rén,bì mén zuò xià yǔ sēng guò。
一丝不挂鱼脱渊,万古同归蚁旋磨。yī sī bù guà yú tuō yuān,wàn gǔ tóng guī yǐ xuán mó。
山中雨熟瓜芋田,唤取小僧休乞钱。shān zhōng yǔ shú guā yù tián,huàn qǔ xiǎo sēng xiū qǐ qián。

次韵子瞻送顾子敦河北都运二首

黄庭坚

儒者给事中,顾公甚魁伟。rú zhě gěi shì zhōng,gù gōng shén kuí wěi。
经明往行河,商略颇应史。jīng míng wǎng xíng hé,shāng lüè pǒ yīng shǐ。
劳人又费乏,国计安能已。láo rén yòu fèi fá,guó jì ān néng yǐ。
成功渠有命,得人斯可喜。chéng gōng qú yǒu mìng,dé rén sī kě xǐ。
似闻阻饥馀,恶少惊邑里。shì wén zǔ jī yú,è shǎo jīng yì lǐ。
启钥探珠金,夺怀取姝美。qǐ yào tàn zhū jīn,duó huái qǔ shū měi。
部中十盗发,一二书奏纸。bù zhōng shí dào fā,yī èr shū zòu zhǐ。
西连魏三河,东尽齐四履。xī lián wèi sān hé,dōng jǐn qí sì lǚ。
此岂小事哉,何但行治水。cǐ qǐ xiǎo shì zāi,hé dàn xíng zhì shuǐ。
使民皆农桑,乃是真儒耳。shǐ mín jiē nóng sāng,nǎi shì zhēn rú ěr。

次韵子瞻送顾子敦河北都运二首

黄庭坚

今代顾虎头,骨相自雄伟。jīn dài gù hǔ tóu,gǔ xiāng zì xióng wěi。
不令长天官,亦合丞御史。bù lìng zhǎng tiān guān,yì hé chéng yù shǐ。
能贫安四壁,无愠可三已。néng pín ān sì bì,wú yùn kě sān yǐ。
昨来立清班,国士相顾喜。zuó lái lì qīng bān,guó shì xiāng gù xǐ。
何因将使节,风日按千里。hé yīn jiāng shǐ jié,fēng rì àn qiān lǐ。
汲黯不居中,似非朝廷美。jí àn bù jū zhōng,shì fēi cháo tíng měi。
太任录万事,御坐留谏纸。tài rèn lù wàn shì,yù zuò liú jiàn zhǐ。
发政恐伤民,天步薄冰履。fā zhèng kǒng shāng mín,tiān bù báo bīng lǚ。
苍生忧其鱼,南亩多被水。cāng shēng yōu qí yú,nán mǔ duō bèi shuǐ。
公行图安集,信目勿信耳。gōng xíng tú ān jí,xìn mù wù xìn ěr。

慈孝寺饯子敦席上奉同孔经父八韵

黄庭坚

日永知槐夏,云黄喜麦秋。rì yǒng zhī huái xià,yún huáng xǐ mài qiū。
同朝国士集,赐沐吏功休。tóng cháo guó shì jí,cì mù lì gōng xiū。
祇园冠盖地,清与耳目谋。qí yuán guān gài dì,qīng yǔ ěr mù móu。
晴云浮茗碗,飞雹落文楸。qíng yún fú míng wǎn,fēi báo luò wén qiū。
一客众主人,醉此顾虎头。yī kè zhòng zhǔ rén,zuì cǐ gù hǔ tóu。
虎头持龙节,排河使东流。hǔ tóu chí lóng jié,pái hé shǐ dōng liú。
厥田惟上上,桑麻十数州。jué tián wéi shàng shàng,sāng má shí shù zhōu。
计功不汗马,可致万户侯。jì gōng bù hàn mǎ,kě zhì wàn hù hóu。

送李德素归舒城

黄庭坚

僧夏莫问途,麦秋宜煮饼。sēng xià mò wèn tú,mài qiū yí zhǔ bǐng。
北寺旬休归,长廊六月冷。běi sì xún xiū guī,zhǎng láng liù yuè lěng。
簟翻寒江浪,茶破苍璧影。diàn fān hán jiāng làng,chá pò cāng bì yǐng。
李侯为我来,遽以归期请。lǐ hóu wèi wǒ lái,jù yǐ guī qī qǐng。
青衿废诗书,白发违定省。qīng jīn fèi shī shū,bái fā wéi dìng shěng。
荒畦当锄灌,蠹简要签整。huāng qí dāng chú guàn,dù jiǎn yào qiān zhěng。
挽衣不可留,决去事幽屏。wǎn yī bù kě liú,jué qù shì yōu píng。
天恢猎德网,日饎养贤鼎。tiān huī liè dé wǎng,rì chì yǎng xián dǐng。
此士落江湖,熟思令人瘿。cǐ shì luò jiāng hú,shú sī lìng rén yǐng。
胸中吉祥宅,膜外荣辱境。xiōng zhōng jí xiáng zhái,mó wài róng rǔ jìng。
婆娑万物表,藏刃避肯綮。pó suō wàn wù biǎo,cáng rèn bì kěn qǐ。
人生要当学,安宴不彻警。rén shēng yào dāng xué,ān yàn bù chè jǐng。
古来惟深地,相待汲修绠。gǔ lái wéi shēn dì,xiāng dài jí xiū gěng。

咏李伯时摹韩干三马次子由韵简伯时兼寄李德素

黄庭坚

太史琐窗云雨垂,试开三马拂蛛丝。tài shǐ suǒ chuāng yún yǔ chuí,shì kāi sān mǎ fú zhū sī。
李侯写影韩干墨,自有笔如沙画锥。lǐ hóu xiě yǐng hán gàn mò,zì yǒu bǐ rú shā huà zhuī。
绝尘超日精爽紧,若失其一望路驰。jué chén chāo rì jīng shuǎng jǐn,ruò shī qí yī wàng lù chí。
马官不语臂指挥,乃知仗下非新羁。mǎ guān bù yǔ bì zhǐ huī,nǎi zhī zhàng xià fēi xīn jī。
吾尝览观在坰马,驽骀成列无权奇。wú cháng lǎn guān zài jiōng mǎ,nú dài chéng liè wú quán qí。
缅怀胡沙英妙质,一雄可将千万雌。miǎn huái hú shā yīng miào zhì,yī xióng kě jiāng qiān wàn cí。
决非皂枥所成就,天骥生驹人得之。jué fēi zào lì suǒ chéng jiù,tiān jì shēng jū rén dé zhī。
千金市骨今何有,士或不价五羖皮。qiān jīn shì gǔ jīn hé yǒu,shì huò bù jià wǔ gǔ pí。
李侯画隐百僚底,初不自期人误知。lǐ hóu huà yǐn bǎi liáo dǐ,chū bù zì qī rén wù zhī。
戏弄丹青聊卒岁,身如阅世老禅师。xì nòng dān qīng liáo zú suì,shēn rú yuè shì lǎo chán shī。

次韵子瞻和子由观韩干马因论伯时画天马

黄庭坚

于阗花骢龙八尺,看云不受络头丝。yú tián huā cōng lóng bā chǐ,kàn yún bù shòu luò tóu sī。
西河骢作蒲萄锦,双瞳夹镜耳卓锥。xī hé cōng zuò pú táo jǐn,shuāng tóng jiā jìng ěr zhuó zhuī。
长楸落日试天步,知有四极无由驰。zhǎng qiū luò rì shì tiān bù,zhī yǒu sì jí wú yóu chí。
电行山立气深稳,可耐珠鞯白玉羁。diàn xíng shān lì qì shēn wěn,kě nài zhū jiān bái yù jī。
李侯一顾叹绝足,领略古法生新奇。lǐ hóu yī gù tàn jué zú,lǐng lüè gǔ fǎ shēng xīn qí。
一日真龙入图画,在坰群雄望风雌。yī rì zhēn lóng rù tú huà,zài jiōng qún xióng wàng fēng cí。
曹霸弟子沙苑丞,喜作肥马人笑之。cáo bà dì zi shā yuàn chéng,xǐ zuò féi mǎ rén xiào zhī。
李侯论干独不尔,妙画骨相遗毛皮。lǐ hóu lùn gàn dú bù ěr,miào huà gǔ xiāng yí máo pí。
翰林评书乃如此,贱肥贵瘦渠未知。hàn lín píng shū nǎi rú cǐ,jiàn féi guì shòu qú wèi zhī。
况我平生赏神骏,僧中云是道林师。kuàng wǒ píng shēng shǎng shén jùn,sēng zhōng yún shì dào lín shī。

次韵答王慎中

黄庭坚

有身犹缚律,无梦到行云。yǒu shēn yóu fù lǜ,wú mèng dào xíng yún。
俗里光尘合,胸中泾渭分。sú lǐ guāng chén hé,xiōng zhōng jīng wèi fēn。
我搴江南秀,一见空马群。wǒ qiān jiāng nán xiù,yī jiàn kōng mǎ qún。
夸士慕钟鼎,寒儒守典坟。kuā shì mù zhōng dǐng,hán rú shǒu diǎn fén。
吾欲超万古,乃如负山蚊。wú yù chāo wàn gǔ,nǎi rú fù shān wén。
能来商略此,趺坐对炉芬。néng lái shāng lüè cǐ,fū zuò duì lú fēn。

次韵子瞻题郭熙画秋山

黄庭坚

黄州逐客未赐环,江南江北饱看山。huáng zhōu zhú kè wèi cì huán,jiāng nán jiāng běi bǎo kàn shān。
玉堂卧对郭熙画,发兴已在青林间。yù táng wò duì guō xī huà,fā xīng yǐ zài qīng lín jiān。
郭熙官画但荒远,短纸曲折开秋晚。guō xī guān huà dàn huāng yuǎn,duǎn zhǐ qū zhé kāi qiū wǎn。
江村烟外雨脚明,归雁行边馀叠巘。jiāng cūn yān wài yǔ jiǎo míng,guī yàn xíng biān yú dié yǎn。
坐思黄柑洞庭霜,恨身不如雁随阳。zuò sī huáng gān dòng tíng shuāng,hèn shēn bù rú yàn suí yáng。
熙今头白有眼力,尚能弄笔映窗光。xī jīn tóu bái yǒu yǎn lì,shàng néng nòng bǐ yìng chuāng guāng。
画取江南好风日,慰此将老镜中发。huà qǔ jiāng nán hǎo fēng rì,wèi cǐ jiāng lǎo jìng zhōng fā。
但熙肯画宽作程,十日五日一水石。dàn xī kěn huà kuān zuò chéng,shí rì wǔ rì yī shuǐ shí。

次韵子瞻题无咎所得与可竹二首粥字韵戏嘲无咎人字韵咏竹其一

黄庭坚

十字供笼饼,一水试茗粥。shí zì gōng lóng bǐng,yī shuǐ shì míng zhōu。
忽忆故人来,壁间风动竹。hū yì gù rén lái,bì jiān fēng dòng zhú。
舍前粲戎葵,舍后荒苜蓿。shě qián càn róng kuí,shě hòu huāng mù xu。
此郎如竹瘦,十饭九不肉。cǐ láng rú zhú shòu,shí fàn jiǔ bù ròu。

次韵文潜休沐不出二首

黄庭坚

风尘车马逐,得失两关心。fēng chén chē mǎ zhú,dé shī liǎng guān xīn。
惟有张仲蔚,门前蓬藋深。wéi yǒu zhāng zhòng wèi,mén qián péng diào shēn。
自公及归沐,毕愿诗书林。zì gōng jí guī mù,bì yuàn shī shū lín。
墙东作瘦马,万里气骎骎。qiáng dōng zuò shòu mǎ,wàn lǐ qì qīn qīn。

次韵文潜休沐不出二首

黄庭坚

与世自少味,闭关非有心。yǔ shì zì shǎo wèi,bì guān fēi yǒu xīn。
戎葵一笑粲,露井百尺深。róng kuí yī xiào càn,lù jǐng bǎi chǐ shēn。
著书洒风雨,枯笔束如林。zhù shū sǎ fēng yǔ,kū bǐ shù rú lín。
苏公叹妙墨,逼人太骎骎。sū gōng tàn miào mò,bī rén tài qīn qīn。

奉同子瞻韵寄定国

黄庭坚

风云开古镜,淮海熨冰纨。fēng yún kāi gǔ jìng,huái hǎi yùn bīng wán。
王孙醉短舞,罗袜步微澜。wáng sūn zuì duǎn wǔ,luó wà bù wēi lán。
老骥心虽在,白鸥盟已寒。lǎo jì xīn suī zài,bái ōu méng yǐ hán。
斯人气金玉,视世一鼠肝。sī rén qì jīn yù,shì shì yī shǔ gān。
南归脱虫蛊,入对随孔鸾。nán guī tuō chóng gǔ,rù duì suí kǒng luán。
忽以口语去,鼓船下惊湍。hū yǐ kǒu yǔ qù,gǔ chuán xià jīng tuān。
收身薄冰释,置枕泰山安。shōu shēn báo bīng shì,zhì zhěn tài shān ān。
后土花药丽,海门天水宽。hòu tǔ huā yào lì,hǎi mén tiān shuǐ kuān。
伐木思我友,知人良独难。fá mù sī wǒ yǒu,zhī rén liáng dú nán。
遥怜须鬓绿,犹复耐悲欢。yáo lián xū bìn lǜ,yóu fù nài bēi huān。

次韵钱穆父赠松扇

黄庭坚

银钩玉唾明茧纸,松箑轻凉并送似。yín gōu yù tuò míng jiǎn zhǐ,sōng shà qīng liáng bìng sòng shì。
可怜远度帻沟娄,适堪今时褦襶子。kě lián yuǎn dù zé gōu lóu,shì kān jīn shí nài dài zi。
丈人玉立气高寒,三韩持节见神山。zhàng rén yù lì qì gāo hán,sān hán chí jié jiàn shén shān。
合得安期不死药,使我蝉蜕尘埃间。hé dé ān qī bù sǐ yào,shǐ wǒ chán tuì chén āi jiān。

戏和文潜谢穆父松扇

黄庭坚

猩毛束笔鱼网纸,松柎织扇清相似。xīng máo shù bǐ yú wǎng zhǐ,sōng fū zhī shàn qīng xiāng shì。
动摇怀袖风雨来,想见僧前落松子。dòng yáo huái xiù fēng yǔ lái,xiǎng jiàn sēng qián luò sōng zi。
张侯哦诗松韵寒,六月火云蒸肉山。zhāng hóu ó shī sōng yùn hán,liù yuè huǒ yún zhēng ròu shān。
持赠小君聊一笑,不须射雉彀黄间。chí zèng xiǎo jūn liáo yī xiào,bù xū shè zhì gòu huáng jiān。