古诗词

悲秋

黄庭坚

有美一人兮,临清秋而太息。yǒu měi yī rén xī,lín qīng qiū ér tài xī。
伤天形之缺然兮,与有足者同堂而并席。shāng tiān xíng zhī quē rán xī,yǔ yǒu zú zhě tóng táng ér bìng xí。
傥尝获罪于天兮,使而至于斯极。tǎng cháng huò zuì yú tiān xī,shǐ ér zhì yú sī jí。
夫阴凝而阳化兮,冲气饪而为和。fū yīn níng ér yáng huà xī,chōng qì rèn ér wèi hé。
骈拇所以为少,枝指所以为多。pián mǔ suǒ yǐ wèi shǎo,zhī zhǐ suǒ yǐ wèi duō。
谓天任汝以道兮,曾是形畸而貌独。wèi tiān rèn rǔ yǐ dào xī,céng shì xíng jī ér mào dú。
天厌弃汝兮,修汝德而谓何。tiān yàn qì rǔ xī,xiū rǔ dé ér wèi hé。
中无所考此耿耿兮,独溯风而浩歌。zhōng wú suǒ kǎo cǐ gěng gěng xī,dú sù fēng ér hào gē。
歌曰父耶母耶,人乎天乎。gē yuē fù yé mǔ yé,rén hū tiān hū。
才之为祥,固不若不才之全乎。cái zhī wèi xiáng,gù bù ruò bù cái zhī quán hū。
非天地之私兮,又非父母之愿也。fēi tiān dì zhī sī xī,yòu fēi fù mǔ zhī yuàn yě。
慨伏思而不得兮,梦漂漂而行远。kǎi fú sī ér bù dé xī,mèng piāo piāo ér xíng yuǎn。
逆真人于轩台兮,请端策而徵衍。nì zhēn rén yú xuān tái xī,qǐng duān cè ér zhēng yǎn。
遇水盈之坎坎兮,得山麓而为蹇。yù shuǐ yíng zhī kǎn kǎn xī,dé shān lù ér wèi jiǎn。
虽御良而马服兮,犹往蹇而来连。suī yù liáng ér mǎ fú xī,yóu wǎng jiǎn ér lái lián。
艮之初六来告休兮,艮其趾而无咎。gěn zhī chū liù lái gào xiū xī,gěn qí zhǐ ér wú jiù。
如风日之过河兮,人谓守水而为耗。rú fēng rì zhī guò hé xī,rén wèi shǒu shuǐ ér wèi hào。
知水性之循环兮,曾何损益之足道。zhī shuǐ xìng zhī xún huán xī,céng hé sǔn yì zhī zú dào。
蚿百足之狂攘兮,夔踸踔以行地。xián bǎi zú zhī kuáng rǎng xī,kuí chěn chuō yǐ xíng dì。
蛇虺蔓延不自好兮,谓风蓬蓬而无似物。shé huī màn yán bù zì hǎo xī,wèi fēng péng péng ér wú shì wù。
怜物之无穷兮,目尚为心之仆隶。lián wù zhī wú qióng xī,mù shàng wèi xīn zhī pū lì。
夫精于形器之表兮,视四体百骸其在外。fū jīng yú xíng qì zhī biǎo xī,shì sì tǐ bǎi hái qí zài wài。
予将执汝手兮,游乎浩荡之会。yǔ jiāng zhí rǔ shǒu xī,yóu hū hào dàng zhī huì。
凭天津而濯发兮,揽日月以为佩。píng tiān jīn ér zhuó fā xī,lǎn rì yuè yǐ wèi pèi。
嗟不知去来之为我兮,天下莫予之为对。jiē bù zhī qù lái zhī wèi wǒ xī,tiān xià mò yǔ zhī wèi duì。
恐路远而多岐兮,聊赠汝以指南。kǒng lù yuǎn ér duō qí xī,liáo zèng rǔ yǐ zhǐ nán。
将雍容于胜日兮,尝试为汝而妄谈。jiāng yōng róng yú shèng rì xī,cháng shì wèi rǔ ér wàng tán。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

司马文正公挽词四首

黄庭坚

献纳无虚日,居然迹已陈。xiàn nà wú xū rì,jū rán jì yǐ chén。
清班区玉石,宝历顺星辰。qīng bān qū yù shí,bǎo lì shùn xīng chén。
更化思鸣鵙,遗书似获麟。gèng huà sī míng jú,yí shū shì huò lín。
易名无异论,今代两三人。yì míng wú yì lùn,jīn dài liǎng sān rén。

司马文正公挽词四首

黄庭坚

毁誉盖棺了,于今名实尊。huǐ yù gài guān le,yú jīn míng shí zūn。
哀荣有王命,终始酌民言。āi róng yǒu wáng mìng,zhōng shǐ zhuó mín yán。
蝉冕三公府,深衣独乐园。chán miǎn sān gōng fǔ,shēn yī dú lè yuán。
公心两无累,忧国爱元元。gōng xīn liǎng wú lèi,yōu guó ài yuán yuán。

陈留市隐

黄庭坚

市井怀珠玉,往来人未逢。shì jǐng huái zhū yù,wǎng lái rén wèi féng。
乘肩娇小女,邂逅此生同。chéng jiān jiāo xiǎo nǚ,xiè hòu cǐ shēng tóng。
养性霜刀在,阅人清镜空。yǎng xìng shuāng dāo zài,yuè rén qīng jìng kōng。
时时能举酒,弹镊送飞鸿。shí shí néng jǔ jiǔ,dàn niè sòng fēi hóng。

次韵子瞻题无咎所得与可竹二首粥字韵戏嘲无咎人字韵咏竹其二

黄庭坚

地下文夫子,风流绝此人。dì xià wén fū zi,fēng liú jué cǐ rén。
能和晚烟色,幻出岁寒身。néng hé wǎn yān sè,huàn chū suì hán shēn。
马鬣松成拱,鹅溪墨尚新。mǎ liè sōng chéng gǒng,é xī mò shàng xīn。
应怀斫泥手,去作主林神。yīng huái zhuó ní shǒu,qù zuò zhǔ lín shén。

谢王炳之惠石香鼎

黄庭坚

薰炉宜小寝,鼎制琢晴岚。xūn lú yí xiǎo qǐn,dǐng zhì zuó qíng lán。
香润云生础,烟明虹贯岩。xiāng rùn yún shēng chǔ,yān míng hóng guàn yán。
法从空处起,人向鼻头参。fǎ cóng kōng chù qǐ,rén xiàng bí tóu cān。
一炷听秋雨,何时许对谈。yī zhù tīng qiū yǔ,hé shí xǔ duì tán。

次韵崔伯易席上所赋因以赠行二首

黄庭坚

迎新与送故,渠已不胜勤。yíng xīn yǔ sòng gù,qú yǐ bù shèng qín。
民卖腰间剑,公宽柱后文。mín mài yāo jiān jiàn,gōng kuān zhù hòu wén。
诸郎投赐沐,高会惜临分。zhū láng tóu cì mù,gāo huì xī lín fēn。
去国虽千里,分忧即近君。qù guó suī qiān lǐ,fēn yōu jí jìn jūn。

次韵崔伯易席上所赋因以赠行二首

黄庭坚

老惜交情别,追随车马勤。lǎo xī jiāo qíng bié,zhuī suí chē mǎ qín。
临朝思共理,治郡复斯文。lín cháo sī gòng lǐ,zhì jùn fù sī wén。
讼息常休吏,民贫更劝分。sòng xī cháng xiū lì,mín pín gèng quàn fēn。
西湖十顷月,自比汉封君。xī hú shí qǐng yuè,zì bǐ hàn fēng jūn。

韩献肃公挽词三首

黄庭坚

郁郁高阳里,生才世不孤。yù yù gāo yáng lǐ,shēng cái shì bù gū。
八龙归月旦,三凤继天衢。bā lóng guī yuè dàn,sān fèng jì tiān qú。
梁坏吾安仰,人亡道固癯。liáng huài wú ān yǎng,rén wáng dào gù qú。
空令湖海士,愁绝奠生刍。kōng lìng hú hǎi shì,chóu jué diàn shēng chú。

韩献肃公挽词三首

黄庭坚

物产原希世,风流更折冲。wù chǎn yuán xī shì,fēng liú gèng zhé chōng。
决疑京兆尹,富国大司农。jué yí jīng zhào yǐn,fù guó dà sī nóng。
远业终三事,仁声达九宗。yuǎn yè zhōng sān shì,rén shēng dá jiǔ zōng。
方祈酌周斗,何意辍秦舂。fāng qí zhuó zhōu dòu,hé yì chuò qín chōng。

韩献肃公挽词三首

黄庭坚

泪尽才难日,斯人遽陨倾。lèi jǐn cái nán rì,sī rén jù yǔn qīng。
冰枝忧木稼,食昴恨长庚。bīng zhī yōu mù jià,shí mǎo hèn zhǎng gēng。
名与具茨重,心如颍水清。míng yǔ jù cí zhòng,xīn rú yǐng shuǐ qīng。
堂堂万夫表,直作闭佳城。táng táng wàn fū biǎo,zhí zuò bì jiā chéng。

咏伯时画太初所获大宛虎脊天马图

黄庭坚

笔端那有此,千里在胸中。bǐ duān nà yǒu cǐ,qiān lǐ zài xiōng zhōng。
四蹄雷电去,一顾马群空。sì tí léi diàn qù,yī gù mǎ qún kōng。
谁能乘此物,超俗驾长风。shuí néng chéng cǐ wù,chāo sú jià zhǎng fēng。
逸材归辔勒,岁在执徐同。yì cái guī pèi lēi,suì zài zhí xú tóng。

嘲小德

黄庭坚

中年举儿子,漫种老生涯。zhōng nián jǔ ér zi,màn zhǒng lǎo shēng yá。
学语啭春鸟,涂窗行暮鸦。xué yǔ zhuàn chūn niǎo,tú chuāng xíng mù yā。
欲嗔王母惜,稍慧女兄夸。yù chēn wáng mǔ xī,shāo huì nǚ xiōng kuā。
解著潜夫论,不妨无外家。jiě zhù qián fū lùn,bù fáng wú wài jiā。

黄庭坚

秋水无言度,荷花称意红。qiū shuǐ wú yán dù,hé huā chēng yì hóng。
主人敬爱客,催唤出房笼。zhǔ rén jìng ài kè,cuī huàn chū fáng lóng。
一斛明珠曲,何时落塞鸿。yī hú míng zhū qū,hé shí luò sāi hóng。
莫藏春笋手,且为剥莲蓬。mò cáng chūn sǔn shǒu,qiě wèi bō lián péng。

黄庭坚

翡翠钗梁碧,石榴裙摺红。fěi cuì chāi liáng bì,shí liú qún zhé hóng。
隙光斜斗帐,香字冷薰笼。xì guāng xié dòu zhàng,xiāng zì lěng xūn lóng。
闻道西飞燕,将随北固鸿。wén dào xī fēi yàn,jiāng suí běi gù hóng。
鸳鸯会独宿,风雨打船蓬。yuān yāng huì dú sù,fēng yǔ dǎ chuán péng。

黄庭坚

障羞罗袂薄,承汗领巾红。zhàng xiū luó mèi báo,chéng hàn lǐng jīn hóng。
晚风斜虿发,逸艳照窗笼。wǎn fēng xié chài fā,yì yàn zhào chuāng lóng。
胡琴抱明月,宝瑟阵归鸿。hú qín bào míng yuè,bǎo sè zhèn guī hóng。
倚壁生蛛网,年光如转蓬。yǐ bì shēng zhū wǎng,nián guāng rú zhuǎn péng。