古诗词

秋思

黄庭坚

柴门扃兮,牛羊下来其已久。chái mén jiōng xī,niú yáng xià lái qí yǐ jiǔ。
四壁立兮,蛩螀太息不可听。sì bì lì xī,qióng jiāng tài xī bù kě tīng。
夜冉冉兮斗魁委柄若授人,天寥寥兮河汉风浪西南倾。yè rǎn rǎn xī dòu kuí wěi bǐng ruò shòu rén,tiān liáo liáo xī hé hàn fēng làng xī nán qīng。
山川悠远兮,谁独不共此明月。shān chuān yōu yuǎn xī,shuí dú bù gòng cǐ míng yuè。
维德人不见兮,采薇蕨于江之南。wéi dé rén bù jiàn xī,cǎi wēi jué yú jiāng zhī nán。
风露寒兮,薇蕨既老而苦涩。fēng lù hán xī,wēi jué jì lǎo ér kǔ sè。
江道险难兮,不知先生之何食。jiāng dào xiǎn nán xī,bù zhī xiān shēng zhī hé shí。
往予窥道而见兮,俯甘井以解渴。wǎng yǔ kuī dào ér jiàn xī,fǔ gān jǐng yǐ jiě kě。
天地施我生兮,先生厚我德。tiān dì shī wǒ shēng xī,xiān shēng hòu wǒ dé。
水波无津兮,既拯我舟杭。shuǐ bō wú jīn xī,jì zhěng wǒ zhōu háng。
路微径绝兮,又剪我荆棘。lù wēi jìng jué xī,yòu jiǎn wǒ jīng jí。
秉道要而置对兮,一与而九夺。bǐng dào yào ér zhì duì xī,yī yǔ ér jiǔ duó。
曾不更刀兮,破肯綮于胸中。céng bù gèng dāo xī,pò kěn qǐ yú xiōng zhōng。
湛湛兮如长江之吐月,霏霏兮若旋盘之落屑。zhàn zhàn xī rú zhǎng jiāng zhī tǔ yuè,fēi fēi xī ruò xuán pán zhī luò xiè。
会鉏铻于一堂兮,曾不侮予以色辞。huì chú wú yú yī táng xī,céng bù wǔ yǔ yǐ sè cí。
星翻翻其争光兮,观北斗之运四时。xīng fān fān qí zhēng guāng xī,guān běi dòu zhī yùn sì shí。
维回首之日浅兮,又穿鼻而伏皂。wéi huí shǒu zhī rì qiǎn xī,yòu chuān bí ér fú zào。
乘流下兮,忽不自识其阙遗。chéng liú xià xī,hū bù zì shí qí quē yí。
悲去日之既往兮,爱是日之方来。bēi qù rì zhī jì wǎng xī,ài shì rì zhī fāng lái。
有玉于橐兮,师以为王所之□□□□不谟献之,维令之莫予琢之。yǒu yù yú tuó xī,shī yǐ wèi wáng suǒ zhī bù mó xiàn zhī,wéi lìng zhī mò yǔ zuó zhī。
起望天极南兮,□□□□予马。qǐ wàng tiān jí nán xī,yǔ mǎ。
恐蓍龟之远兮,入鲍肆不知其化。kǒng shī guī zhī yuǎn xī,rù bào sì bù zhī qí huà。
子歌犁□□余心兮,为而三叹其一和。zi gē lí yú xīn xī,wèi ér sān tàn qí yī hé。
微子之昌言兮,殆莫振余过。wēi zi zhī chāng yán xī,dài mò zhèn yú guò。
已矣乎,芳兰无泽兮岁遒,众芳歇兮曷予佩之求。yǐ yǐ hū,fāng lán wú zé xī suì qiú,zhòng fāng xiē xī hé yǔ pèi zhī qiú。
绝万里兮吾以子牛,横大川兮吾以子舟。jué wàn lǐ xī wú yǐ zi niú,héng dà chuān xī wú yǐ zi zhōu。
窃悲吾子之多暇日兮,愁嗟黄落如郢客之见秋。qiè bēi wú zi zhī duō xiá rì xī,chóu jiē huáng luò rú yǐng kè zhī jiàn qiū。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

袁州刘司法亦和予摩字诗因次韵寄之

黄庭坚

袁州司法多兼局,日暮归来印几窠。yuán zhōu sī fǎ duō jiān jú,rì mù guī lái yìn jǐ kē。
诗罢春风荣草木,书成快剑斩蛟鼍。shī bà chūn fēng róng cǎo mù,shū chéng kuài jiàn zhǎn jiāo tuó。
遥知吏隐清如此,应问卿曹果是何。yáo zhī lì yǐn qīng rú cǐ,yīng wèn qīng cáo guǒ shì hé。
颇忆病馀居士否,在家无意饮萝摩。pǒ yì bìng yú jū shì fǒu,zài jiā wú yì yǐn luó mó。

次韵奉答吉老并寄何君庸

黄庭坚

倾怀相见开城府,取意闲谈没臼窠。qīng huái xiāng jiàn kāi chéng fǔ,qǔ yì xián tán méi jiù kē。
但取吏曹无狡兔,任呼舞女伐灵鼍。dàn qǔ lì cáo wú jiǎo tù,rèn hū wǔ nǚ fá líng tuó。
屡中瓮面酒几圣,苦忆尊前人姓何。lǚ zhōng wèng miàn jiǔ jǐ shèng,kǔ yì zūn qián rén xìng hé。
愿得两公俱投报,不唯朱墨要渐摩。yuàn dé liǎng gōng jù tóu bào,bù wéi zhū mò yào jiàn mó。

次韵奉答廖袁州怀旧隐之诗

黄庭坚

诗题怨鹤与惊猿,一幅溪藤照麝烟。shī tí yuàn hè yǔ jīng yuán,yī fú xī téng zhào shè yān。
闻道省郎方结绶,可容名士乞归田。wén dào shěng láng fāng jié shòu,kě róng míng shì qǐ guī tián。
严安召见天嗟晚,贾谊归来席更前。yán ān zhào jiàn tiān jiē wǎn,jiǎ yì guī lái xí gèng qián。
何况班家有超固,应封定远勒燕然。hé kuàng bān jiā yǒu chāo gù,yīng fēng dìng yuǎn lēi yàn rán。

次韵汉公招七兄

黄庭坚

白发霏霏雪点斑,朱樱忽忽鸟衔残。bái fā fēi fēi xuě diǎn bān,zhū yīng hū hū niǎo xián cán。
公庭休吏进汤饼,语燕无人窥井栏。gōng tíng xiū lì jìn tāng bǐng,yǔ yàn wú rén kuī jǐng lán。
诗句多传知有暇,道人相见不应难。shī jù duō chuán zhī yǒu xiá,dào rén xiāng jiàn bù yīng nán。
老郎亲屈延处士,风味依稀如姓桓。lǎo láng qīn qū yán chù shì,fēng wèi yī xī rú xìng huán。

题安福李令朝华亭

黄庭坚

丹楹刻桷上峥嵘,表里江山路眼平。dān yíng kè jué shàng zhēng róng,biǎo lǐ jiāng shān lù yǎn píng。
晓日成霞张锦绮,青林多露缀珠缨。xiǎo rì chéng xiá zhāng jǐn qǐ,qīng lín duō lù zhuì zhū yīng。
人如旋磨观群蚁,田似围棋据一枰。rén rú xuán mó guān qún yǐ,tián shì wéi qí jù yī píng。
对案昏昏迷簿领,暂来登览见高明。duì àn hūn hūn mí bù lǐng,zàn lái dēng lǎn jiàn gāo míng。

喜太守毕朝散致政

黄庭坚

膏火煎熬无妄灾,就阴息迹信明哉。gāo huǒ jiān áo wú wàng zāi,jiù yīn xī jì xìn míng zāi。
功名富贵两蜗角,险阻艰难一酒杯。gōng míng fù guì liǎng wō jiǎo,xiǎn zǔ jiān nán yī jiǔ bēi。
百体观来身是幻,万夫争处首先回。bǎi tǐ guān lái shēn shì huàn,wàn fū zhēng chù shǒu xiān huí。
胸中元有不病者,记得陶潜归去来。xiōng zhōng yuán yǒu bù bìng zhě,jì dé táo qián guī qù lái。

吉老受秋租辄成长句

黄庭坚

黄花事了绿丛霜,蟋蟀催寒夜夜床。huáng huā shì le lǜ cóng shuāng,xī shuài cuī hán yè yè chuáng。
爱日捃收如盗至,失时鞭扑奈民疮。ài rì jùn shōu rú dào zhì,shī shí biān pū nài mín chuāng。
田夫田妇肩赪担,江北江南稼涤场。tián fū tián fù jiān chēng dān,jiāng běi jiāng nán jià dí chǎng。
少忍飞糠眯君眼,要令私廪上公仓。shǎo rěn fēi kāng mī jūn yǎn,yào lìng sī lǐn shàng gōng cāng。

再次韵和吉老

黄庭坚

今日仆姑晴自语,愁阴前日雪铺床。jīn rì pū gū qíng zì yǔ,chóu yīn qián rì xuě pù chuáng。
三冬一雨禾头湿,百斛几痕牛领疮。sān dōng yī yǔ hé tóu shī,bǎi hú jǐ hén niú lǐng chuāng。
民欲与翁归作腊,公方无事可开场。mín yù yǔ wēng guī zuò là,gōng fāng wú shì kě kāi chǎng。
相勤冻坐真成恶,愧我偷闲饱太仓。xiāng qín dòng zuò zhēn chéng è,kuì wǒ tōu xián bǎo tài cāng。

子范徼巡诸乡捕逐群盗几尽辄作长句劳苦行李

黄庭坚

白发尉曹能挽弓,著鞭跨马欲生风。bái fā wèi cáo néng wǎn gōng,zhù biān kuà mǎ yù shēng fēng。
乃兄本是文章伯,此老真成矍铄翁。nǎi xiōng běn shì wén zhāng bó,cǐ lǎo zhēn chéng jué shuò wēng。
枹鼓诸村宵警报,牛羊几处暮牢空。bāo gǔ zhū cūn xiāo jǐng bào,niú yáng jǐ chù mù láo kōng。
得公万户开门卧,看取三年治最功。dé gōng wàn hù kāi mén wò,kàn qǔ sān nián zhì zuì gōng。

送徐隐父宰馀干二首

黄庭坚

地方百里身南面,翻手冷霜覆手炎。dì fāng bǎi lǐ shēn nán miàn,fān shǒu lěng shuāng fù shǒu yán。
赘婿得牛庭少讼,长官斋马吏争廉。zhuì xù dé niú tíng shǎo sòng,zhǎng guān zhāi mǎ lì zhēng lián。
邑中丞掾阴桃李,案上文书略米盐。yì zhōng chéng yuàn yīn táo lǐ,àn shàng wén shū lüè mǐ yán。
治状要须闻岂弟,此行端为霁威严。zhì zhuàng yào xū wén qǐ dì,cǐ xíng duān wèi jì wēi yán。

送徐隐父宰馀干二首

黄庭坚

天上麒麟来下瑞,江南橘柚间生贤。tiān shàng qí lín lái xià ruì,jiāng nán jú yòu jiān shēng xián。
玉台书在犹骚雅,孺子亭荒只草烟。yù tái shū zài yóu sāo yǎ,rú zi tíng huāng zhǐ cǎo yān。
半世功名初墨绶,同兄文字直青钱。bàn shì gōng míng chū mò shòu,tóng xiōng wén zì zhí qīng qián。
割鸡不合庖丁手,家传风流更着鞭。gē jī bù hé páo dīng shǒu,jiā chuán fēng liú gèng zhe biān。

次韵君庸寓慈云寺待韶惠钱不至

黄庭坚

主簿看梅落雪中,闺人应赋首飞蓬。zhǔ bù kàn méi luò xuě zhōng,guī rén yīng fù shǒu fēi péng。
问安儿女音书少,破笑壶觞梦寐同。wèn ān ér nǚ yīn shū shǎo,pò xiào hú shāng mèng mèi tóng。
马祖峰前青未了,郁孤台下水如空。mǎ zǔ fēng qián qīng wèi le,yù gū tái xià shuǐ rú kōng。
江山信美思归去,听我劳歌亦欲东。jiāng shān xìn měi sī guī qù,tīng wǒ láo gē yì yù dōng。

次韵奉答存道主簿

黄庭坚

主簿朝衣如败荷,高怀千尺上松萝。zhǔ bù cháo yī rú bài hé,gāo huái qiān chǐ shàng sōng luó。
旅人争席方归去,秋水黏天不自多。lǚ rén zhēng xí fāng guī qù,qiū shuǐ nián tiān bù zì duō。
学到会时忘粲可,诗留别后见羊何。xué dào huì shí wàng càn kě,shī liú bié hòu jiàn yáng hé。
向来四海习凿齿,今日期君不啻过。xiàng lái sì hǎi xí záo chǐ,jīn rì qī jūn bù chì guò。

寄舒申之户曹

黄庭坚

吉州司户官虽小,曾屈诗人杜审言。jí zhōu sī hù guān suī xiǎo,céng qū shī rén dù shěn yán。
今日宣城读书客,还趋手板傍辕门。jīn rì xuān chéng dú shū kè,hái qū shǒu bǎn bàng yuán mén。
江山依旧岁时改,桃李欲开烟雨昏。jiāng shān yī jiù suì shí gǎi,táo lǐ yù kāi yān yǔ hūn。
公退但呼红袖饮,剩传歌曲教新翻。gōng tuì dàn hū hóng xiù yǐn,shèng chuán gē qū jiào xīn fān。

观王主簿家酴醾

黄庭坚

肌肤冰雪薰沉水,百草千花莫比芳。jī fū bīng xuě xūn chén shuǐ,bǎi cǎo qiān huā mò bǐ fāng。
露湿何郎试汤饼,日烘荀令炷炉香。lù shī hé láng shì tāng bǐng,rì hōng xún lìng zhù lú xiāng。
风流彻骨成春酒,梦寐宜人入枕囊。fēng liú chè gǔ chéng chūn jiǔ,mèng mèi yí rén rù zhěn náng。
输与能诗王主簿,瑶台影里据胡床。shū yǔ néng shī wáng zhǔ bù,yáo tái yǐng lǐ jù hú chuáng。