古诗词

秋思

黄庭坚

柴门扃兮,牛羊下来其已久。chái mén jiōng xī,niú yáng xià lái qí yǐ jiǔ。
四壁立兮,蛩螀太息不可听。sì bì lì xī,qióng jiāng tài xī bù kě tīng。
夜冉冉兮斗魁委柄若授人,天寥寥兮河汉风浪西南倾。yè rǎn rǎn xī dòu kuí wěi bǐng ruò shòu rén,tiān liáo liáo xī hé hàn fēng làng xī nán qīng。
山川悠远兮,谁独不共此明月。shān chuān yōu yuǎn xī,shuí dú bù gòng cǐ míng yuè。
维德人不见兮,采薇蕨于江之南。wéi dé rén bù jiàn xī,cǎi wēi jué yú jiāng zhī nán。
风露寒兮,薇蕨既老而苦涩。fēng lù hán xī,wēi jué jì lǎo ér kǔ sè。
江道险难兮,不知先生之何食。jiāng dào xiǎn nán xī,bù zhī xiān shēng zhī hé shí。
往予窥道而见兮,俯甘井以解渴。wǎng yǔ kuī dào ér jiàn xī,fǔ gān jǐng yǐ jiě kě。
天地施我生兮,先生厚我德。tiān dì shī wǒ shēng xī,xiān shēng hòu wǒ dé。
水波无津兮,既拯我舟杭。shuǐ bō wú jīn xī,jì zhěng wǒ zhōu háng。
路微径绝兮,又剪我荆棘。lù wēi jìng jué xī,yòu jiǎn wǒ jīng jí。
秉道要而置对兮,一与而九夺。bǐng dào yào ér zhì duì xī,yī yǔ ér jiǔ duó。
曾不更刀兮,破肯綮于胸中。céng bù gèng dāo xī,pò kěn qǐ yú xiōng zhōng。
湛湛兮如长江之吐月,霏霏兮若旋盘之落屑。zhàn zhàn xī rú zhǎng jiāng zhī tǔ yuè,fēi fēi xī ruò xuán pán zhī luò xiè。
会鉏铻于一堂兮,曾不侮予以色辞。huì chú wú yú yī táng xī,céng bù wǔ yǔ yǐ sè cí。
星翻翻其争光兮,观北斗之运四时。xīng fān fān qí zhēng guāng xī,guān běi dòu zhī yùn sì shí。
维回首之日浅兮,又穿鼻而伏皂。wéi huí shǒu zhī rì qiǎn xī,yòu chuān bí ér fú zào。
乘流下兮,忽不自识其阙遗。chéng liú xià xī,hū bù zì shí qí quē yí。
悲去日之既往兮,爱是日之方来。bēi qù rì zhī jì wǎng xī,ài shì rì zhī fāng lái。
有玉于橐兮,师以为王所之□□□□不谟献之,维令之莫予琢之。yǒu yù yú tuó xī,shī yǐ wèi wáng suǒ zhī bù mó xiàn zhī,wéi lìng zhī mò yǔ zuó zhī。
起望天极南兮,□□□□予马。qǐ wàng tiān jí nán xī,yǔ mǎ。
恐蓍龟之远兮,入鲍肆不知其化。kǒng shī guī zhī yuǎn xī,rù bào sì bù zhī qí huà。
子歌犁□□余心兮,为而三叹其一和。zi gē lí yú xīn xī,wèi ér sān tàn qí yī hé。
微子之昌言兮,殆莫振余过。wēi zi zhī chāng yán xī,dài mò zhèn yú guò。
已矣乎,芳兰无泽兮岁遒,众芳歇兮曷予佩之求。yǐ yǐ hū,fāng lán wú zé xī suì qiú,zhòng fāng xiē xī hé yǔ pèi zhī qiú。
绝万里兮吾以子牛,横大川兮吾以子舟。jué wàn lǐ xī wú yǐ zi niú,héng dà chuān xī wú yǐ zi zhōu。
窃悲吾子之多暇日兮,愁嗟黄落如郢客之见秋。qiè bēi wú zi zhī duō xiá rì xī,chóu jiē huáng luò rú yǐng kè zhī jiàn qiū。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

谢杨履道送银茄四首

黄庭坚

藜藿盘中生精神,珍蔬长蒂色胜银。lí huò pán zhōng shēng jīng shén,zhēn shū zhǎng dì sè shèng yín。
朝来盐醯饱滋味,已觉瓜瓠漫轮囷。cháo lái yán xī bǎo zī wèi,yǐ jué guā hù màn lún qūn。

谢杨履道送银茄四首

黄庭坚

君家水茄白银色,殊胜埧里紫彭亨。jūn jiā shuǐ jiā bái yín sè,shū shèng jù lǐ zǐ péng hēng。
蜀人生疏不下箸,吾与北人俱眼明。shǔ rén shēng shū bù xià zhù,wú yǔ běi rén jù yǎn míng。

谢杨履道送银茄四首

黄庭坚

白金作颗非椎成,中有万粟嚼轻冰。bái jīn zuò kē fēi chuí chéng,zhōng yǒu wàn sù jué qīng bīng。
戎州夏畦少蔬供,感君来饭在家僧。róng zhōu xià qí shǎo shū gōng,gǎn jūn lái fàn zài jiā sēng。

谢杨履道送银茄四首

黄庭坚

畦丁收尽垂露实,叶底犹藏十二三。qí dīng shōu jǐn chuí lù shí,yè dǐ yóu cáng shí èr sān。
待得银包已成谷,更当乞种过江南。dài dé yín bāo yǐ chéng gǔ,gèng dāng qǐ zhǒng guò jiāng nán。

次韵杨

黄庭坚

化工能斡大钧回,不得东君花不开。huà gōng néng wò dà jūn huí,bù dé dōng jūn huā bù kāi。
谁道纤纤绿窗手,磨刀剪彩唤春来。shuí dào xiān xiān lǜ chuāng shǒu,mó dāo jiǎn cǎi huàn chūn lái。

谢杨景山送

黄庭坚

杨君喜我梨花盏,却念初无注酒魁。yáng jūn xǐ wǒ lí huā zhǎn,què niàn chū wú zhù jiǔ kuí。
矲矮金壶肯持送,挼莎残菊更传杯。bà ǎi jīn hú kěn chí sòng,ruá shā cán jú gèng chuán bēi。

史彦升

黄庭坚

千林摇落照秋空,忽散秾花在眼中。qiān lín yáo luò zhào qiū kōng,hū sàn nóng huā zài yǎn zhōng。
蝶绕蜂随俱入座,君家女手化春风。dié rào fēng suí jù rù zuò,jūn jiā nǚ shǒu huà chūn fēng。

题石恪画尝醋翁

黄庭坚

石媪忍酸喙三尺,石皤尝味面百摺。shí ǎo rěn suān huì sān chǐ,shí pó cháng wèi miàn bǎi zhé。
谁知耸膊寒至骨,图画不减吴生笔。shuí zhī sǒng bó hán zhì gǔ,tú huà bù jiǎn wú shēng bǐ。

谢应之

黄庭坚

昨夜风雷震海隅,天心急拟活焦枯。zuó yè fēng léi zhèn hǎi yú,tiān xīn jí nǐ huó jiāo kū。
去年席上蛟龙语,未委先生记得无。qù nián xí shàng jiāo lóng yǔ,wèi wěi xiān shēng jì dé wú。

走笔谢王朴居士拄杖

黄庭坚

投我木瓜霜雪枝,六年流落放归时。tóu wǒ mù guā shuāng xuě zhī,liù nián liú luò fàng guī shí。
千岩万壑须重到,脚底危时幸见持。qiān yán wàn hè xū zhòng dào,jiǎo dǐ wēi shí xìng jiàn chí。

戏答王居士送文石

黄庭坚

南极一星天九秋,自埋光景落江流。nán jí yī xīng tiān jiǔ qiū,zì mái guāng jǐng luò jiāng liú。
是公至乐山中物,乞与衰翁似暗投。shì gōng zhì lè shān zhōng wù,qǐ yǔ shuāi wēng shì àn tóu。

万州太守高仲本宿约游岑公洞而夜雨连明戏作二首其二

黄庭坚

蓬窗高卧雨如绳,恰似糟床压酒声。péng chuāng gāo wò yǔ rú shéng,qià shì zāo chuáng yā jiǔ shēng。
今日岑公不能饮,吾侪闻健且频倾。jīn rì cén gōng bù néng yǐn,wú chái wén jiàn qiě pín qīng。

万州下岩二首其一

黄庭坚

空岩静发钟磬响,古木倒挂藤萝昏。kōng yán jìng fā zhōng qìng xiǎng,gǔ mù dào guà téng luó hūn。
莫道苍崖锁灵骨,时应持钵到诸村。mò dào cāng yá suǒ líng gǔ,shí yīng chí bō dào zhū cūn。

又戏题下岩

黄庭坚

往往携家来托宿,裙襦参错佛衣巾。wǎng wǎng xié jiā lái tuō sù,qún rú cān cuò fú yī jīn。
未嫌满院油头臭,蹋破苔钱最恼人。wèi xián mǎn yuàn yóu tóu chòu,tà pò tái qián zuì nǎo rén。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

翰墨场中老伏波,菩提坊里病维摩。hàn mò chǎng zhōng lǎo fú bō,pú tí fāng lǐ bìng wéi mó。
近人积水无鸥鹭,时有归牛浮鼻过。jìn rén jī shuǐ wú ōu lù,shí yǒu guī niú fú bí guò。