古诗词

秋思

黄庭坚

柴门扃兮,牛羊下来其已久。chái mén jiōng xī,niú yáng xià lái qí yǐ jiǔ。
四壁立兮,蛩螀太息不可听。sì bì lì xī,qióng jiāng tài xī bù kě tīng。
夜冉冉兮斗魁委柄若授人,天寥寥兮河汉风浪西南倾。yè rǎn rǎn xī dòu kuí wěi bǐng ruò shòu rén,tiān liáo liáo xī hé hàn fēng làng xī nán qīng。
山川悠远兮,谁独不共此明月。shān chuān yōu yuǎn xī,shuí dú bù gòng cǐ míng yuè。
维德人不见兮,采薇蕨于江之南。wéi dé rén bù jiàn xī,cǎi wēi jué yú jiāng zhī nán。
风露寒兮,薇蕨既老而苦涩。fēng lù hán xī,wēi jué jì lǎo ér kǔ sè。
江道险难兮,不知先生之何食。jiāng dào xiǎn nán xī,bù zhī xiān shēng zhī hé shí。
往予窥道而见兮,俯甘井以解渴。wǎng yǔ kuī dào ér jiàn xī,fǔ gān jǐng yǐ jiě kě。
天地施我生兮,先生厚我德。tiān dì shī wǒ shēng xī,xiān shēng hòu wǒ dé。
水波无津兮,既拯我舟杭。shuǐ bō wú jīn xī,jì zhěng wǒ zhōu háng。
路微径绝兮,又剪我荆棘。lù wēi jìng jué xī,yòu jiǎn wǒ jīng jí。
秉道要而置对兮,一与而九夺。bǐng dào yào ér zhì duì xī,yī yǔ ér jiǔ duó。
曾不更刀兮,破肯綮于胸中。céng bù gèng dāo xī,pò kěn qǐ yú xiōng zhōng。
湛湛兮如长江之吐月,霏霏兮若旋盘之落屑。zhàn zhàn xī rú zhǎng jiāng zhī tǔ yuè,fēi fēi xī ruò xuán pán zhī luò xiè。
会鉏铻于一堂兮,曾不侮予以色辞。huì chú wú yú yī táng xī,céng bù wǔ yǔ yǐ sè cí。
星翻翻其争光兮,观北斗之运四时。xīng fān fān qí zhēng guāng xī,guān běi dòu zhī yùn sì shí。
维回首之日浅兮,又穿鼻而伏皂。wéi huí shǒu zhī rì qiǎn xī,yòu chuān bí ér fú zào。
乘流下兮,忽不自识其阙遗。chéng liú xià xī,hū bù zì shí qí quē yí。
悲去日之既往兮,爱是日之方来。bēi qù rì zhī jì wǎng xī,ài shì rì zhī fāng lái。
有玉于橐兮,师以为王所之□□□□不谟献之,维令之莫予琢之。yǒu yù yú tuó xī,shī yǐ wèi wáng suǒ zhī bù mó xiàn zhī,wéi lìng zhī mò yǔ zuó zhī。
起望天极南兮,□□□□予马。qǐ wàng tiān jí nán xī,yǔ mǎ。
恐蓍龟之远兮,入鲍肆不知其化。kǒng shī guī zhī yuǎn xī,rù bào sì bù zhī qí huà。
子歌犁□□余心兮,为而三叹其一和。zi gē lí yú xīn xī,wèi ér sān tàn qí yī hé。
微子之昌言兮,殆莫振余过。wēi zi zhī chāng yán xī,dài mò zhèn yú guò。
已矣乎,芳兰无泽兮岁遒,众芳歇兮曷予佩之求。yǐ yǐ hū,fāng lán wú zé xī suì qiú,zhòng fāng xiē xī hé yǔ pèi zhī qiú。
绝万里兮吾以子牛,横大川兮吾以子舟。jué wàn lǐ xī wú yǐ zi niú,héng dà chuān xī wú yǐ zi zhōu。
窃悲吾子之多暇日兮,愁嗟黄落如郢客之见秋。qiè bēi wú zi zhī duō xiá rì xī,chóu jiē huáng luò rú yǐng kè zhī jiàn qiū。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

睡起

黄庭坚

仿佛江南一梦中,虚堂尽日转温风。fǎng fú jiāng nán yī mèng zhōng,xū táng jǐn rì zhuǎn wēn fēng。
春深稍觉裌衣重,昼永不知樽酒空。chūn shēn shāo jué jiá yī zhòng,zhòu yǒng bù zhī zūn jiǔ kōng。

谢晓纯送衲袜

黄庭坚

刬草曾升马祖堂,暖窗接膝话还乡。chǎn cǎo céng shēng mǎ zǔ táng,nuǎn chuāng jiē xī huà hái xiāng。
赠行百衲兜罗袜,处处相随入道场。zèng xíng bǎi nà dōu luó wà,chù chù xiāng suí rù dào chǎng。

以金沙酴醾送公寿

黄庭坚

天遣酴醾玉作花,紫绵揉色染金沙。tiān qiǎn tú mí yù zuò huā,zǐ mián róu sè rǎn jīn shā。
凭君着意樽前看,便与春工立等差。píng jūn zhe yì zūn qián kàn,biàn yǔ chūn gōng lì děng chà。

武陵

黄庭坚

武陵樵客出桃源,自许重游不作难。wǔ líng qiáo kè chū táo yuán,zì xǔ zhòng yóu bù zuò nán。
却觅洞门烟锁断,归舟风月夜深寒。què mì dòng mén yān suǒ duàn,guī zhōu fēng yuè yè shēn hán。

李右司以诗送梅花至潞公予虽不接右司想见其人用老杜和元次山诗例次韵

黄庭坚

凡花俗草败人意,晚见琼蕤不恨迟。fán huā sú cǎo bài rén yì,wǎn jiàn qióng ruí bù hèn chí。
江左风流尚如此,春功终到岁寒枝。jiāng zuǒ fēng liú shàng rú cǐ,chūn gōng zhōng dào suì hán zhī。

戏答李子真河上见招来诗颇夸河上风物聊以当嘲云

黄庭坚

浑浑旧水无新意,漫漫黄尘涴白鸥。hún hún jiù shuǐ wú xīn yì,màn màn huáng chén wò bái ōu。
安得江湖忽当眼,卧听禽语信船流。ān dé jiāng hú hū dāng yǎn,wò tīng qín yǔ xìn chuán liú。

催公静碾茶

黄庭坚

雪里过门多恶客,春阴只恼有情人。xuě lǐ guò mén duō è kè,chūn yīn zhǐ nǎo yǒu qíng rén。
睡魔正仰茶料理,急遣溪童碾玉尘。shuì mó zhèng yǎng chá liào lǐ,jí qiǎn xī tóng niǎn yù chén。

用前韵戏公静

黄庭坚

偶逢携酒便与饮,竟别我为何等人。ǒu féng xié jiǔ biàn yǔ yǐn,jìng bié wǒ wèi hé děng rén。
兔月龙团不当惜,长卿消渴肺生尘。tù yuè lóng tuán bù dāng xī,zhǎng qīng xiāo kě fèi shēng chén。

百花洲杂题

黄庭坚

范公种竹水边亭,漂泊来游一客星。fàn gōng zhǒng zhú shuǐ biān tíng,piāo pō lái yóu yī kè xīng。
神理不应从此尽,百年草树至今青。shén lǐ bù yīng cóng cǐ jǐn,bǎi nián cǎo shù zhì jīn qīng。

砌台晚思

黄庭坚

日极江南千里春,谁今洒笔可招魂。rì jí jiāng nán qiān lǐ chūn,shuí jīn sǎ bǐ kě zhāo hún。
向人犹作故时面,翠竹苍烟一万根。xiàng rén yóu zuò gù shí miàn,cuì zhú cāng yān yī wàn gēn。

和谢公定河朔漫成八首

黄庭坚

急雨长风溢两河,欣然河伯顺风歌。jí yǔ zhǎng fēng yì liǎng hé,xīn rán hé bó shùn fēng gē。
行观东海方存少,不以黄流更自多。xíng guān dōng hǎi fāng cún shǎo,bù yǐ huáng liú gèng zì duō。

和谢公定河朔漫成八首

黄庭坚

直渠杀势烦才吏,机器爬沙聚水兵。zhí qú shā shì fán cái lì,jī qì pá shā jù shuǐ bīng。
河面常从天上落,金堤千里护都城。hé miàn cháng cóng tiān shàng luò,jīn dī qiān lǐ hù dōu chéng。

和谢公定河朔漫成八首

黄庭坚

直令南粤还归帝,谁谓匈奴不敢王。zhí lìng nán yuè hái guī dì,shuí wèi xiōng nú bù gǎn wáng。
愿见推财多卜式,未须算赋似桑羊。yuàn jiàn tuī cái duō bo shì,wèi xū suàn fù shì sāng yáng。

和谢公定河朔漫成八首

黄庭坚

莱公庙略传耆旧,韩令风流在井疆。lái gōng miào lüè chuán qí jiù,hán lìng fēng liú zài jǐng jiāng。
安用鸣鼛增汉垒,不妨罗拜下诸羌。ān yòng míng gāo zēng hàn lěi,bù fáng luó bài xià zhū qiāng。

和谢公定河朔漫成八首

黄庭坚

汉时水占十万顷,官寺民居皆浊河。hàn shí shuǐ zhàn shí wàn qǐng,guān sì mín jū jiē zhuó hé。
岂必九渠亡故道,直缘穿凿用功多。qǐ bì jiǔ qú wáng gù dào,zhí yuán chuān záo yòng gōng duō。