古诗词

秋思

黄庭坚

柴门扃兮,牛羊下来其已久。chái mén jiōng xī,niú yáng xià lái qí yǐ jiǔ。
四壁立兮,蛩螀太息不可听。sì bì lì xī,qióng jiāng tài xī bù kě tīng。
夜冉冉兮斗魁委柄若授人,天寥寥兮河汉风浪西南倾。yè rǎn rǎn xī dòu kuí wěi bǐng ruò shòu rén,tiān liáo liáo xī hé hàn fēng làng xī nán qīng。
山川悠远兮,谁独不共此明月。shān chuān yōu yuǎn xī,shuí dú bù gòng cǐ míng yuè。
维德人不见兮,采薇蕨于江之南。wéi dé rén bù jiàn xī,cǎi wēi jué yú jiāng zhī nán。
风露寒兮,薇蕨既老而苦涩。fēng lù hán xī,wēi jué jì lǎo ér kǔ sè。
江道险难兮,不知先生之何食。jiāng dào xiǎn nán xī,bù zhī xiān shēng zhī hé shí。
往予窥道而见兮,俯甘井以解渴。wǎng yǔ kuī dào ér jiàn xī,fǔ gān jǐng yǐ jiě kě。
天地施我生兮,先生厚我德。tiān dì shī wǒ shēng xī,xiān shēng hòu wǒ dé。
水波无津兮,既拯我舟杭。shuǐ bō wú jīn xī,jì zhěng wǒ zhōu háng。
路微径绝兮,又剪我荆棘。lù wēi jìng jué xī,yòu jiǎn wǒ jīng jí。
秉道要而置对兮,一与而九夺。bǐng dào yào ér zhì duì xī,yī yǔ ér jiǔ duó。
曾不更刀兮,破肯綮于胸中。céng bù gèng dāo xī,pò kěn qǐ yú xiōng zhōng。
湛湛兮如长江之吐月,霏霏兮若旋盘之落屑。zhàn zhàn xī rú zhǎng jiāng zhī tǔ yuè,fēi fēi xī ruò xuán pán zhī luò xiè。
会鉏铻于一堂兮,曾不侮予以色辞。huì chú wú yú yī táng xī,céng bù wǔ yǔ yǐ sè cí。
星翻翻其争光兮,观北斗之运四时。xīng fān fān qí zhēng guāng xī,guān běi dòu zhī yùn sì shí。
维回首之日浅兮,又穿鼻而伏皂。wéi huí shǒu zhī rì qiǎn xī,yòu chuān bí ér fú zào。
乘流下兮,忽不自识其阙遗。chéng liú xià xī,hū bù zì shí qí quē yí。
悲去日之既往兮,爱是日之方来。bēi qù rì zhī jì wǎng xī,ài shì rì zhī fāng lái。
有玉于橐兮,师以为王所之□□□□不谟献之,维令之莫予琢之。yǒu yù yú tuó xī,shī yǐ wèi wáng suǒ zhī bù mó xiàn zhī,wéi lìng zhī mò yǔ zuó zhī。
起望天极南兮,□□□□予马。qǐ wàng tiān jí nán xī,yǔ mǎ。
恐蓍龟之远兮,入鲍肆不知其化。kǒng shī guī zhī yuǎn xī,rù bào sì bù zhī qí huà。
子歌犁□□余心兮,为而三叹其一和。zi gē lí yú xīn xī,wèi ér sān tàn qí yī hé。
微子之昌言兮,殆莫振余过。wēi zi zhī chāng yán xī,dài mò zhèn yú guò。
已矣乎,芳兰无泽兮岁遒,众芳歇兮曷予佩之求。yǐ yǐ hū,fāng lán wú zé xī suì qiú,zhòng fāng xiē xī hé yǔ pèi zhī qiú。
绝万里兮吾以子牛,横大川兮吾以子舟。jué wàn lǐ xī wú yǐ zi niú,héng dà chuān xī wú yǐ zi zhōu。
窃悲吾子之多暇日兮,愁嗟黄落如郢客之见秋。qiè bēi wú zi zhī duō xiá rì xī,chóu jiē huáng luò rú yǐng kè zhī jiàn qiū。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

西江月

黄庭坚

宋玉短墙东畔,桃源落日西斜。sòng yù duǎn qiáng dōng pàn,táo yuán luò rì xī xié。
浓妆下著绣帘遮。nóng zhuāng xià zhù xiù lián zhē。
鼓笛相催清夜。gǔ dí xiāng cuī qīng yè。
转眄惊翻长袖,低徊细踏红靴。zhuǎn miǎn jīng fān zhǎng xiù,dī huái xì tà hóng xuē。
舞馀犹颤满头花。wǔ yú yóu chàn mǎn tóu huā。
娇学男儿拜谢。jiāo xué nán ér bài xiè。

玉楼春·其一窜易前词

黄庭坚

翰林本是神仙谪。hàn lín běn shì shén xiān zhé。
落帽风流倾座席。luò mào fēng liú qīng zuò xí。
坐中还有赏音人,能岸乌纱倾大白。zuò zhōng hái yǒu shǎng yīn rén,néng àn wū shā qīng dà bái。
江山依旧云横碧。jiāng shān yī jiù yún héng bì。
昨日主人今日客。zuó rì zhǔ rén jīn rì kè。
谁分宾主强惺惺,问取矶头新妇石。shuí fēn bīn zhǔ qiáng xīng xīng,wèn qǔ jī tóu xīn fù shí。

品令·茶词

黄庭坚

凤舞团团饼。fèng wǔ tuán tuán bǐng。
恨分破、教孤令。hèn fēn pò jiào gū lìng。
金渠体净,只轮慢碾,玉尘光莹。jīn qú tǐ jìng,zhǐ lún màn niǎn,yù chén guāng yíng。
汤响松风,早减了、二分酒病。tāng xiǎng sōng fēng,zǎo jiǎn le èr fēn jiǔ bìng。
味浓香永。wèi nóng xiāng yǒng。
醉乡路、成佳境。zuì xiāng lù chéng jiā jìng。
恰如灯下,故人万里,归来对影。qià rú dēng xià,gù rén wàn lǐ,guī lái duì yǐng。
口不能言,心下快活自省。kǒu bù néng yán,xīn xià kuài huó zì shěng。

玉楼春·其二次前韵再呈功甫

黄庭坚

青壶乃似壶中谪。qīng hú nǎi shì hú zhōng zhé。
万象光辉森宴席。wàn xiàng guāng huī sēn yàn xí。
红尘闹处便休休,不是个中无皂白。hóng chén nào chù biàn xiū xiū,bù shì gè zhōng wú zào bái。
歌烦舞倦朱成碧。gē fán wǔ juàn zhū chéng bì。
春草池塘凌谢客。chūn cǎo chí táng líng xiè kè。
共君商略老生涯,归种玉田秧白石。gòng jūn shāng lüè lǎo shēng yá,guī zhǒng yù tián yāng bái shí。

醉蓬莱

黄庭坚

对朝云叆叇,暮雨霏微,乱峰相倚。duì cháo yún ài dài,mù yǔ fēi wēi,luàn fēng xiāng yǐ。
巫峡高唐,锁楚宫朱翠。wū xiá gāo táng,suǒ chǔ gōng zhū cuì。
画戟移春,靓妆迎马,向一川都会。huà jǐ yí chūn,jìng zhuāng yíng mǎ,xiàng yī chuān dōu huì。
万里投荒,一身吊影,成何欢意。wàn lǐ tóu huāng,yī shēn diào yǐng,chéng hé huān yì。
尽道黔南,去天尺五,望极神州,万里烟水。jǐn dào qián nán,qù tiān chǐ wǔ,wàng jí shén zhōu,wàn lǐ yān shuǐ。
尊酒公堂,有中朝佳士。zūn jiǔ gōng táng,yǒu zhōng cháo jiā shì。
荔颊红深,麝脐香满,醉舞裀歌袂。lì jiá hóng shēn,shè qí xiāng mǎn,zuì wǔ yīn gē mèi。
杜宇声声,催人到晓,不如归是。dù yǔ shēng shēng,cuī rén dào xiǎo,bù rú guī shì。

玉楼春·其四用前韵赠郭功甫

黄庭坚

少年得意从军乐。shǎo nián dé yì cóng jūn lè。
晚岁天教闲处著。wǎn suì tiān jiào xián chù zhù。
功名富贵久寒灰,翰墨文章新讳却。gōng míng fù guì jiǔ hán huī,hàn mò wén zhāng xīn huì què。
是非不用分今昨。shì fēi bù yòng fēn jīn zuó。
云月孤高公也莫。yún yuè gū gāo gōng yě mò。
喜欢为地醉为乡,饮客不来但自酌。xǐ huān wèi dì zuì wèi xiāng,yǐn kè bù lái dàn zì zhuó。

逍遥乐

黄庭坚

春意渐归芳草。chūn yì jiàn guī fāng cǎo。
故国佳人,千里信沈音杳。gù guó jiā rén,qiān lǐ xìn shěn yīn yǎo。
雨润烟光,晚景澄明,极目危栏斜照。yǔ rùn yān guāng,wǎn jǐng chéng míng,jí mù wēi lán xié zhào。
梦当年少。mèng dāng nián shǎo。
对樽前、上客邹枚,小鬟燕赵。duì zūn qián shàng kè zōu méi,xiǎo huán yàn zhào。
共舞雪歌尘,醉里谈笑。gòng wǔ xuě gē chén,zuì lǐ tán xiào。
花色枝枝争好。huā sè zhī zhī zhēng hǎo。
鬓丝年年渐老。bìn sī nián nián jiàn lǎo。
如今遇风景,空瘦损、向谁道。rú jīn yù fēng jǐng,kōng shòu sǔn xiàng shuí dào。
东君幸赐与,天幕翠遮红绕。dōng jūn xìng cì yǔ,tiān mù cuì zhē hóng rào。
休休,醉乡歧路,华胥蓬岛。xiū xiū,zuì xiāng qí lù,huá xū péng dǎo。

江城子·其一忆别

黄庭坚

画堂高会酒阑珊。huà táng gāo huì jiǔ lán shān。
倚栏干。yǐ lán gàn。
霎时间。shà shí jiān。
千里关山,常恨见伊难。qiān lǐ guān shān,cháng hèn jiàn yī nán。
及至而今相见了,依旧似、隔关山。jí zhì ér jīn xiāng jiàn le,yī jiù shì gé guān shān。
倩人传语问平安。qiàn rén chuán yǔ wèn píng ān。
省愁烦。shěng chóu fán。
泪休弹。lèi xiū dàn。
哭损眼儿,不似旧时单。kū sǔn yǎn ér,bù shì jiù shí dān。
寻得石榴双叶子,凭寄与、插云鬖。xún dé shí liú shuāng yè zi,píng jì yǔ chā yún sān。

离亭燕/离亭宴次韵答廖明略见寄

黄庭坚

十载樽前谈笑。shí zài zūn qián tán xiào。
天禄故人年少。tiān lù gù rén nián shǎo。
可是陆沈英俊地,看即锁窗批诏。kě shì lù shěn yīng jùn dì,kàn jí suǒ chuāng pī zhào。
此处忽相逢,潦倒秃翁同调。cǐ chù hū xiāng féng,lǎo dào tū wēng tóng diào。
西顾郎官湖渺。xī gù láng guān hú miǎo。
事看庾楼人小。shì kàn yǔ lóu rén xiǎo。
短艇绝江空怅望,寄得诗来高妙。duǎn tǐng jué jiāng kōng chàng wàng,jì dé shī lái gāo miào。
梦去倚君傍,胡蝶归来清晓。mèng qù yǐ jūn bàng,hú dié guī lái qīng xiǎo。

江城子·其二

黄庭坚

新来曾被眼奚搐。xīn lái céng bèi yǎn xī chù。
不甘伏。bù gān fú。
怎拘束。zěn jū shù。
似梦还真,烦乱损心曲。shì mèng hái zhēn,fán luàn sǔn xīn qū。
见面暂时还不见,看不足、惜不足。jiàn miàn zàn shí hái bù jiàn,kàn bù zú xī bù zú。
不成欢笑不成哭。bù chéng huān xiào bù chéng kū。
戏人目。xì rén mù。
远山蹙。yuǎn shān cù。
有分看伊,无分共伊宿。yǒu fēn kàn yī,wú fēn gòng yī sù。
一贯一文跷十贯,千不足、万不足。yī guàn yī wén qiāo shí guàn,qiān bù zú wàn bù zú。

望远行

黄庭坚

自见来,虚过却、好时好日。zì jiàn lái,xū guò què hǎo shí hǎo rì。
这訑尿粘腻得处煞是律。zhè yí niào zhān nì dé chù shā shì lǜ。
据眼前言定,也有十分七八。jù yǎn qián yán dìng,yě yǒu shí fēn qī bā。
冤我无心除告佛。yuān wǒ wú xīn chú gào fú。
管人闲底,且放我快活。guǎn rén xián dǐ,qiě fàng wǒ kuài huó。
便索些别茶祗待,又怎不遇偎花映月。biàn suǒ xiē bié chá zhī dài,yòu zěn bù yù wēi huā yìng yuè。
且与一班半点,只怕你没丁香核。qiě yǔ yī bān bàn diǎn,zhǐ pà nǐ méi dīng xiāng hé。

归田乐引/归田乐

黄庭坚

暮雨蒙阶砌。mù yǔ méng jiē qì。
漏渐移、转添寂寞,点点心如碎。lòu jiàn yí zhuǎn tiān jì mò,diǎn diǎn xīn rú suì。
怨你又恋你。yuàn nǐ yòu liàn nǐ。
恨你惜你。hèn nǐ xī nǐ。
毕竟教人怎生是。bì jìng jiào rén zěn shēng shì。
前欢算未已。qián huān suàn wèi yǐ。
奈向如今愁无计。nài xiàng rú jīn chóu wú jì。
为伊聪俊,销得人憔悴。wèi yī cōng jùn,xiāo dé rén qiáo cuì。
这里诮睡里。zhè lǐ qiào shuì lǐ。
梦里心里。mèng lǐ xīn lǐ。
一向无言但垂泪。yī xiàng wú yán dàn chuí lèi。

归田乐引/归田乐

黄庭坚

对景还销瘦。duì jǐng hái xiāo shòu。
被个人、把人调戏,我也心儿有。bèi gè rén bǎ rén diào xì,wǒ yě xīn ér yǒu。
忆我又唤我,见我嗔我,天甚教人怎生受。yì wǒ yòu huàn wǒ,jiàn wǒ chēn wǒ,tiān shén jiào rén zěn shēng shòu。
看承幸厮勾。kàn chéng xìng sī gōu。
又是尊前眉峰皱。yòu shì zūn qián méi fēng zhòu。
是人惊怪,冤我忒撋就。shì rén jīng guài,yuān wǒ tè ruán jiù。
拼了又舍了,定是这回休了,及至相逢又依旧。pīn le yòu shě le,dìng shì zhè huí xiū le,jí zhì xiāng féng yòu yī jiù。

归田乐引/归田乐

黄庭坚

引调得、甚今日心肠不恋家。yǐn diào dé shén jīn rì xīn cháng bù liàn jiā。
宁宁地、思量他,思量他。níng níng dì sī liàng tā,sī liàng tā。
两情各自肯,甚忙咱。liǎng qíng gè zì kěn,shén máng zán。
意思里、莫是赚人唦。yì sī lǐ mò shì zhuàn rén shā。
噷奴真个、共人。hm nú zhēn gè gòng rén。

鼓笛令其一戏咏打揭

黄庭坚

酒阑命友闲为戏。jiǔ lán mìng yǒu xián wèi xì。
打揭儿、非常惬意。dǎ jiē ér fēi cháng qiè yì。
各自输赢只赌是。gè zì shū yíng zhǐ dǔ shì。
赏罚采、分明须记。shǎng fá cǎi fēn míng xū jì。
小五出来无事。xiǎo wǔ chū lái wú shì。
却跋翻和九底。què bá fān hé jiǔ dǐ。
若要十一花下死。ruò yào shí yī huā xià sǐ。
管十三、不如十二。guǎn shí sān bù rú shí èr。