古诗词

悼往

黄庭坚

西风悲兮败叶索索,照陈根兮秋日将落。xī fēng bēi xī bài yè suǒ suǒ,zhào chén gēn xī qiū rì jiāng luò。
仿佛兮梦与神遇,顾瞻九泉兮岂其可作。fǎng fú xī mèng yǔ shén yù,gù zhān jiǔ quán xī qǐ qí kě zuò。
俄有悲秋之羽虫兮,自伤时去物改,拥旧柯而孤吟。é yǒu bēi qiū zhī yǔ chóng xī,zì shāng shí qù wù gǎi,yōng jiù kē ér gū yín。
四郊莽苍声断裂兮,久而不胜其叹音。sì jiāo mǎng cāng shēng duàn liè xī,jiǔ ér bù shèng qí tàn yīn。
平生之梗概兮欲萧萧而去眼,将绝之言语兮忽历历而经心。píng shēng zhī gěng gài xī yù xiāo xiāo ér qù yǎn,jiāng jué zhī yán yǔ xī hū lì lì ér jīng xīn。
谓逝者有知兮,何喜而弃此去也。wèi shì zhě yǒu zhī xī,hé xǐ ér qì cǐ qù yě。
谓逝无知兮,谁职为此梦也。wèi shì wú zhī xī,shuí zhí wèi cǐ mèng yě。
凭须臾之不再得兮,哀此言之不予听。píng xū yú zhī bù zài dé xī,āi cǐ yán zhī bù yǔ tīng。
回廊窈窕月皓白兮,无复曩时之履声。huí láng yǎo tiǎo yuè hào bái xī,wú fù nǎng shí zhī lǚ shēng。
揽平生之馀制兮,芗泽其犹未沫。lǎn píng shēng zhī yú zhì xī,xiāng zé qí yóu wèi mò。
虽飘飘其日败兮,吾不忍改其此佩。suī piāo piāo qí rì bài xī,wú bù rěn gǎi qí cǐ pèi。
愁薨薨其中予兮,如醳酒之不化。chóu hōng hōng qí zhōng yǔ xī,rú yì jiǔ zhī bù huà。
欻别离之几时兮,谁与此夏日冬夜。chuā bié lí zhī jǐ shí xī,shuí yǔ cǐ xià rì dōng yè。
自我先兮一无穷,在我后兮亦一无穷。zì wǒ xiān xī yī wú qióng,zài wǒ hòu xī yì yī wú qióng。
六七十便了一生兮,何异木末之有狂风。liù qī shí biàn le yī shēng xī,hé yì mù mò zhī yǒu kuáng fēng。
待外物而造适兮,固不若放之自得之场。dài wài wù ér zào shì xī,gù bù ruò fàng zhī zì dé zhī chǎng。
彼庄生之一缶兮,亦何异荀氏之神伤。bǐ zhuāng shēng zhī yī fǒu xī,yì hé yì xún shì zhī shén shāng。
吾固知藏于天者至精,交于物者甚粗。wú gù zhī cáng yú tiān zhě zhì jīng,jiāo yú wù zhě shén cū。
饮泣为昏瞳之媒,幽忧为白发之母。yǐn qì wèi hūn tóng zhī méi,yōu yōu wèi bái fā zhī mǔ。
忧来泣下不可安排兮,如孟津之捧土。yōu lái qì xià bù kě ān pái xī,rú mèng jīn zhī pěng tǔ。
彼寒暑之寖化兮,天地尚不能以朝莫。bǐ hán shǔ zhī jìn huà xī,tiān dì shàng bù néng yǐ cháo mò。
目茕茕而不寐兮,夜亹亹而过中。mù qióng qióng ér bù mèi xī,yè wěi wěi ér guò zhōng。
虽来者犹不可待兮,恐不及当时之从容。suī lái zhě yóu bù kě dài xī,kǒng bù jí dāng shí zhī cóng róng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

再和元礼春怀十首

黄庭坚

雨馀花色倍鲜明,最是春深多晚晴。yǔ yú huā sè bèi xiān míng,zuì shì chūn shēn duō wǎn qíng。
美酒壮人如敌国,千金一笑买倾城。měi jiǔ zhuàng rén rú dí guó,qiān jīn yī xiào mǎi qīng chéng。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

风光琰琰动春华,回首烟波万里赊。fēng guāng yǎn yǎn dòng chūn huá,huí shǒu yān bō wàn lǐ shē。
山似翠屏西子国,溪如罨画越王家。shān shì cuì píng xī zi guó,xī rú yǎn huà yuè wáng jiā。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

双盘锦带丁香结,窄袖春衫甘草黄。shuāng pán jǐn dài dīng xiāng jié,zhǎi xiù chūn shān gān cǎo huáng。
旧赠恐能开宝匣,新年时候梦残妆。jiù zèng kǒng néng kāi bǎo xiá,xīn nián shí hòu mèng cán zhuāng。

再和元礼春怀十首

黄庭坚

滞梦停愁乱性灵,安眠灭念闭幽扃。zhì mèng tíng chóu luàn xìng líng,ān mián miè niàn bì yōu jiōng。
体中忽觉有佳处,读易一篇如酒醒。tǐ zhōng hū jué yǒu jiā chù,dú yì yī piān rú jiǔ xǐng。

书舞阳西寺旧题处

黄庭坚

万事纷纷日日新,当时题壁是前身。wàn shì fēn fēn rì rì xīn,dāng shí tí bì shì qián shēn。
寺僧物色来相访,我似昔人非昔人。sì sēng wù sè lái xiāng fǎng,wǒ shì xī rén fēi xī rén。

饮李氏园三首

黄庭坚

小摘来禽兴未厌,蔬畦经雨绿纤纤。xiǎo zhāi lái qín xīng wèi yàn,shū qí jīng yǔ lǜ xiān xiān。
坐分紫石蒲萄下,不怕龙须罥帽檐。zuò fēn zǐ shí pú táo xià,bù pà lóng xū juàn mào yán。

饮李氏园三首

黄庭坚

日暮凉风特特来,醉呼红烛更传杯。rì mù liáng fēng tè tè lái,zuì hū hóng zhú gèng chuán bēi。
歌阑兴尽须归去,不用繁蝉抵死催。gē lán xīng jǐn xū guī qù,bù yòng fán chán dǐ sǐ cuī。

饮李氏园三首

黄庭坚

手挼红杏醉繁香,回首春前梦一场。shǒu ruá hóng xìng zuì fán xiāng,huí shǒu chūn qián mèng yī chǎng。
便与经营百船酒,再来应是菊花黄。biàn yǔ jīng yíng bǎi chuán jiǔ,zài lái yīng shì jú huā huáng。

宿黄山

黄庭坚

平时游此每雍容,掩袂今来对晚风。píng shí yóu cǐ měi yōng róng,yǎn mèi jīn lái duì wǎn fēng。
白首同归人不见,黄山依旧月明中。bái shǒu tóng guī rén bù jiàn,huáng shān yī jiù yuè míng zhōng。

题季张竹林村

黄庭坚

百亩清阴十万竿,一溪流水四围山。bǎi mǔ qīng yīn shí wàn gān,yī xī liú shuǐ sì wéi shān。
太平无用经纶者,乞与闲身向此闲。tài píng wú yòng jīng lún zhě,qǐ yǔ xián shēn xiàng cǐ xián。

次韵答邵之才

黄庭坚

文章真向古人疏,聊有孤怀与世殊。wén zhāng zhēn xiàng gǔ rén shū,liáo yǒu gū huái yǔ shì shū。
陋质不堪华衮赠,可能薏苡似明珠。lòu zhì bù kān huá gǔn zèng,kě néng yì yǐ shì míng zhū。

公益尝茶

黄庭坚

子云窗下草玄经,寒雀争喧户昼扃。zi yún chuāng xià cǎo xuán jīng,hán què zhēng xuān hù zhòu jiōng。
好事应无携酒榼,相过聊欲煮茶瓶。hǎo shì yīng wú xié jiǔ kē,xiāng guò liáo yù zhǔ chá píng。

杂诗

黄庭坚

迷情淡荡不知津,老却平生梦幻身。mí qíng dàn dàng bù zhī jīn,lǎo què píng shēng mèng huàn shēn。
满眼纷华心寂寞,长安市上酒家人。mǎn yǎn fēn huá xīn jì mò,zhǎng ān shì shàng jiǔ jiā rén。

漫书呈几复三首

黄庭坚

古人踽踽已先登,后学萧萧不再兴。gǔ rén jǔ jǔ yǐ xiān dēng,hòu xué xiāo xiāo bù zài xīng。
顾我尪羸君勉强,百年漂忽甚风灯。gù wǒ wāng léi jūn miǎn qiáng,bǎi nián piāo hū shén fēng dēng。

漫书呈几复三首

黄庭坚

空名不系身轻重,此道当如命废兴。kōng míng bù xì shēn qīng zhòng,cǐ dào dāng rú mìng fèi xīng。
仿佛古人前日事,解衣扪虱对青灯。fǎng fú gǔ rén qián rì shì,jiě yī mén shī duì qīng dēng。