古诗词

为茭桥居士作念念即佛颂

黄庭坚

诸佛心内,众生心心作佛。zhū fú xīn nèi,zhòng shēng xīn xīn zuò fú。
众生心中,诸佛念念证真。zhòng shēng xīn zhōng,zhū fú niàn niàn zhèng zhēn。
君言诸佛无相,山鬼窟里安葬。jūn yán zhū fú wú xiāng,shān guǐ kū lǐ ān zàng。
即今十二时中,是谁随波逐浪。jí jīn shí èr shí zhōng,shì shuí suí bō zhú làng。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

颐轩诗六首

黄庭坚

泾流不浊渭,种桃无李实。jīng liú bù zhuó wèi,zhǒng táo wú lǐ shí。
养心去尘缘,光明生虚室。yǎng xīn qù chén yuán,guāng míng shēng xū shì。

寺斋睡起二首

黄庭坚

小黠大痴螳捕蝉,有馀不足夔怜蚿。xiǎo xiá dà chī táng bǔ chán,yǒu yú bù zú kuí lián xián。
退食归来北窗梦,一江风月桃李船。tuì shí guī lái běi chuāng mèng,yī jiāng fēng yuè táo lǐ chuán。

寺斋睡起二首

黄庭坚

桃李无言一弄风,黄鹂惟见绿葱葱。táo lǐ wú yán yī nòng fēng,huáng lí wéi jiàn lǜ cōng cōng。
人言九事八为律,傥有江船吾欲东。rén yán jiǔ shì bā wèi lǜ,tǎng yǒu jiāng chuán wú yù dōng。

记梦

黄庭坚

众真绝妙拥灵君,晓然梦之非纷纭。zhòng zhēn jué miào yōng líng jūn,xiǎo rán mèng zhī fēi fēn yún。
窗中远山是眉黛,席上榴花皆舞裙。chuāng zhōng yuǎn shān shì méi dài,xí shàng liú huā jiē wǔ qún。
借问琵琶得闻否,灵君色庄妓摇手。jiè wèn pí pá dé wén fǒu,líng jūn sè zhuāng jì yáo shǒu。
两客争棋烂斧柯,一儿坏局君不呵。liǎng kè zhēng qí làn fǔ kē,yī ér huài jú jūn bù hē。
杏梁归燕语空多,奈此云窗雾阁何。xìng liáng guī yàn yǔ kōng duō,nài cǐ yún chuāng wù gé hé。

次韵孙子实题少章寄寂斋

黄庭坚

虚名误壮夫,今古可笑闵。xū míng wù zhuàng fū,jīn gǔ kě xiào mǐn。
尸裹万里归,书载五车稛。shī guǒ wàn lǐ guī,shū zài wǔ chē kǔn。
安知衡门下,身与天地准。ān zhī héng mén xià,shēn yǔ tiān dì zhǔn。
秦晁两美士,内行颇修谨。qín cháo liǎng měi shì,nèi xíng pǒ xiū jǐn。
余欲造之深,抽琴去其轸。yú yù zào zhī shēn,chōu qín qù qí zhěn。
寄寂喧鬨间,此道有汲引。jì jì xuān hòng jiān,cǐ dào yǒu jí yǐn。
狱户闻笞榜,市声杂嘲辴。yù hù wén chī bǎng,shì shēng zá cháo chǎn。
二生对曲肱,圭玉发石蕴。èr shēng duì qū gōng,guī yù fā shí yùn。
大小穷鹏鴳,短长见椿槿。dà xiǎo qióng péng yàn,duǎn zhǎng jiàn chūn jǐn。
欲闻寂时声,黄钟在龙笋。yù wén jì shí shēng,huáng zhōng zài lóng sǔn。

次韵孙子实寄少游

黄庭坚

薛宣欲吏云,季氏或招闵。xuē xuān yù lì yún,jì shì huò zhāo mǐn。
此公胸中秋,万物欲收稛。cǐ gōng xiōng zhōng qiū,wàn wù yù shōu kǔn。
卖药偶知名,草玄非近准。mài yào ǒu zhī míng,cǎo xuán fēi jìn zhǔn。
才难不易得,志大略细谨。cái nán bù yì dé,zhì dà lüè xì jǐn。
士生要弘毅,天地为盖轸。shì shēng yào hóng yì,tiān dì wèi gài zhěn。
骥来盐车骖,井下短绠引。jì lái yán chē cān,jǐng xià duǎn gěng yǐn。
难甘呼尔食,聊寄粲然辴。nán gān hū ěr shí,liáo jì càn rán chǎn。
谁能借前筹,还妇用束缊。shuí néng jiè qián chóu,hái fù yòng shù yūn。
吾闻调羹鼎,异味及枌堇。wú wén diào gēng dǐng,yì wèi jí fén jǐn。
岂其供王羞,而弃会稽笋。qǐ qí gōng wáng xiū,ér qì huì jī sǔn。

戏书秦少游壁

黄庭坚

丁令威,化作辽东白鹤归,朱颜未改故人非。dīng lìng wēi,huà zuò liáo dōng bái hè guī,zhū yán wèi gǎi gù rén fēi。
微服过宋风退飞,宋父拥彗待来归,谁馈百牢鸲鹆妃。wēi fú guò sòng fēng tuì fēi,sòng fù yōng huì dài lái guī,shuí kuì bǎi láo qú yù fēi。
秦氏乌生八九子,鸦乌之兄毕逋尾。qín shì wū shēng bā jiǔ zi,yā wū zhī xiōng bì bū wěi。
忆炊门牡烹伏雌,未肯增巢令汝栖。yì chuī mén mǔ pēng fú cí,wèi kěn zēng cháo lìng rǔ qī。
莫愁野雉疏家鸡,但愿主人印累累。mò chóu yě zhì shū jiā jī,dàn yuàn zhǔ rén yìn lèi lèi。

赠秦少仪

黄庭坚

汝南许文休,马磨自衣食。rǔ nán xǔ wén xiū,mǎ mó zì yī shí。
但闻郡功曹,满世名籍籍。dàn wén jùn gōng cáo,mǎn shì míng jí jí。
渠命有显晦,非人作通塞。qú mìng yǒu xiǎn huì,fēi rén zuò tōng sāi。
秦氏多英俊,少游眉最白。qín shì duō yīng jùn,shǎo yóu méi zuì bái。
颇闻鸿雁行,笔皆万人敌。pǒ wén hóng yàn xíng,bǐ jiē wàn rén dí。
吾早知有觏,而不知有觌。wú zǎo zhī yǒu gòu,ér bù zhī yǒu dí。
少仪袖诗来,剖蚌珠的皪。shǎo yí xiù shī lái,pōu bàng zhū de lì。
乃能持一镞,与我箭锋直。nǎi néng chí yī zú,yǔ wǒ jiàn fēng zhí。
自吾得此诗,三日卧向壁。zì wú dé cǐ shī,sān rì wò xiàng bì。
挽士不能寸,推去辄数尺。wǎn shì bù néng cùn,tuī qù zhé shù chǐ。
才难不其然,有亦未易识。cái nán bù qí rán,yǒu yì wèi yì shí。

送少章从翰林苏公馀杭

黄庭坚

东南淮海惟扬州,国士无双秦少游。dōng nán huái hǎi wéi yáng zhōu,guó shì wú shuāng qín shǎo yóu。
欲攀天关守九虎,但有笔力回万牛。yù pān tiān guān shǒu jiǔ hǔ,dàn yǒu bǐ lì huí wàn niú。
文学纵横乃如此,故应当家有季子。wén xué zòng héng nǎi rú cǐ,gù yīng dāng jiā yǒu jì zi。
时来谁能力作难,鸿雁行飞入道山。shí lái shuí néng lì zuò nán,hóng yàn xíng fēi rù dào shān。
斑衣儿啼真自乐,从师学道也不恶。bān yī ér tí zhēn zì lè,cóng shī xué dào yě bù è。
但使新年胜故年,即如常在郎罢前。dàn shǐ xīn nián shèng gù nián,jí rú cháng zài láng bà qián。

题净因壁二首

黄庭坚

暝倚蒲团挂钵囊,半窗疏箔度微凉。míng yǐ pú tuán guà bō náng,bàn chuāng shū bó dù wēi liáng。
蕉心不展待时雨,葵叶为谁倾太阳。jiāo xīn bù zhǎn dài shí yǔ,kuí yè wèi shuí qīng tài yáng。

题净因壁二首

黄庭坚

门外黄尘不见山,此中草木亦常闲。mén wài huáng chén bù jiàn shān,cǐ zhōng cǎo mù yì cháng xián。
履声如度薄冰过,催粥华鲸吼夜阑。lǚ shēng rú dù báo bīng guò,cuī zhōu huá jīng hǒu yè lán。

出城送客过故人东平侯赵景珍墓

黄庭坚

朱颜苦留不肯住,白发正尔欺得人。zhū yán kǔ liú bù kěn zhù,bái fā zhèng ěr qī dé rén。
婵娟去作谁家妾,意气都成一聚尘。chán juān qù zuò shuí jiā qiè,yì qì dōu chéng yī jù chén。
今日牛羊上丘垄,当时近前左右嗔。jīn rì niú yáng shàng qiū lǒng,dāng shí jìn qián zuǒ yòu chēn。
花开鸟啼荆棘里,谁与平章作好春。huā kāi niǎo tí jīng jí lǐ,shuí yǔ píng zhāng zuò hǎo chūn。

谪居黔南十首其三

黄庭坚

冷淡病心情,暄和好时节。lěng dàn bìng xīn qíng,xuān hé hǎo shí jié。
故园音信断,远郡亲宾绝。gù yuán yīn xìn duàn,yuǎn jùn qīn bīn jué。

谪居黔南十首其三

黄庭坚

苦雨初入梅,瘴云稍含毒。kǔ yǔ chū rù méi,zhàng yún shāo hán dú。
泥秧水畦稻,灰种畬田粟。ní yāng shuǐ qí dào,huī zhǒng shē tián sù。

次韵黄斌老所画横竹

黄庭坚

酒浇胸次不能平,吐出苍竹岁峥嵘。jiǔ jiāo xiōng cì bù néng píng,tǔ chū cāng zhú suì zhēng róng。
卧龙偃蹇雷不惊,公与此君俱忘形。wò lóng yǎn jiǎn léi bù jīng,gōng yǔ cǐ jūn jù wàng xíng。
晴窗影落石泓处,松煤浅染饱霜兔。qíng chuāng yǐng luò shí hóng chù,sōng méi qiǎn rǎn bǎo shuāng tù。
中安三石使屈蟠,亦恐形全便飞去。zhōng ān sān shí shǐ qū pán,yì kǒng xíng quán biàn fēi qù。