古诗词

慈竹

黄庭坚

门中何物灵,有竹慈为名。mén zhōng hé wù líng,yǒu zhú cí wèi míng。
一丛涧数步,森森数十茎。yī cóng jiàn shù bù,sēn sēn shù shí jīng。
长茎覆短茎,枝叶不峥嵘。zhǎng jīng fù duǎn jīng,zhī yè bù zhēng róng。
去年笋已长,今年笋又生。qù nián sǔn yǐ zhǎng,jīn nián sǔn yòu shēng。
高低相倚向,浑如长幼情。gāo dī xiāng yǐ xiàng,hún rú zhǎng yòu qíng。
孝子侍父立,顺孙随祖行。xiào zi shì fù lì,shùn sūn suí zǔ xíng。
居然抱慈孝,根底信天成。jū rán bào cí xiào,gēn dǐ xìn tiān chéng。
吾闻唐之人,孝行常欣欣。wú wén táng zhī rén,xiào xíng cháng xīn xīn。
郓州张公艺,九代同一门。yùn zhōu zhāng gōng yì,jiǔ dài tóng yī mén。
大帝闻其名,衡茅降至尊。dà dì wén qí míng,héng máo jiàng zhì zūn。
冯宿丱岁时,随父庐祖坟。féng sù guàn suì shí,suí fù lú zǔ fén。
父子相随孝,灵芝特地春。fù zi xiāng suí xiào,líng zhī tè dì chūn。
北海吕元简,四世同家主。běi hǎi lǚ yuán jiǎn,sì shì tóng jiā zhǔ。
以至牛马羊,异母皆相乳。yǐ zhì niú mǎ yáng,yì mǔ jiē xiāng rǔ。
虞乡董公直,鞠养诸孤遗。yú xiāng dǒng gōng zhí,jū yǎng zhū gū yí。
鸲鹆与鸦鹊,同巢而共枝。qú yù yǔ yā què,tóng cháo ér gòng zhī。
孝行动天壤,鸟兽皆随时。xiào xíng dòng tiān rǎng,niǎo shòu jiē suí shí。
又闻猓?兽,死不相弃离。yòu wén guǒ rán shòu,sǐ bù xiāng qì lí。
?蝎与蛟鱼,子母长相随。tūn xiē yǔ jiāo yú,zi mǔ zhǎng xiāng suí。
兽面而人心,此兽信有之。shòu miàn ér rén xīn,cǐ shòu xìn yǒu zhī。
兽心而人面,其人诚可悲。shòu xīn ér rén miàn,qí rén chéng kě bēi。
李钧为侍御,弃母在□州。lǐ jūn wèi shì yù,qì mǔ zài zhōu。
母因殍饿死,世□何悠悠。mǔ yīn piǎo è sǐ,shì hé yōu yōu。
光禄李□者,亦是斯人流。guāng lù lǐ zhě,yì shì sī rén liú。
有母不侍养,异居经千秋。yǒu mǔ bù shì yǎng,yì jū jīng qiān qiū。
唐家法网宽,贷死流遐陬。táng jiā fǎ wǎng kuān,dài sǐ liú xiá zōu。
崔湜为侍郎,天子赐瓜香。cuī shí wèi shì láng,tiān zi cì guā xiāng。
携归与爱妻,老母不得尝。xié guī yǔ ài qī,lǎo mǔ bù dé cháng。
一旦恶贯盈,杀之于路傍。yī dàn è guàn yíng,shā zhī yú lù bàng。
越公钟绍京,至孝何殊常。yuè gōng zhōng shào jīng,zhì xiào hé shū cháng。
小时得瓜果,先解进高堂。xiǎo shí dé guā guǒ,xiān jiě jìn gāo táng。
长大遇玄宗,一夕登岩廊。zhǎng dà yù xuán zōng,yī xī dēng yán láng。
孝者名长新,逆者污人伦。xiào zhě míng zhǎng xīn,nì zhě wū rén lún。
人既不如竹,乃是一埃尘。rén jì bù rú zhú,nǎi shì yī āi chén。
夫为人子者,莫若事尊亲。fū wèi rén zi zhě,mò ruò shì zūn qīn。
夫为人父者,莫若训儿孙。fū wèi rén fù zhě,mò ruò xùn ér sūn。
积善与仁孝,可以立于身。jī shàn yǔ rén xiào,kě yǐ lì yú shēn。
我愿移此竹,栽于率土滨。wǒ yuàn yí cǐ zhú,zāi yú lǜ tǔ bīn。
使彼行人见,皆为慈孝人。shǐ bǐ xíng rén jiàn,jiē wèi cí xiào rén。
樵童见此竹,且莫伐我薪。qiáo tóng jiàn cǐ zhú,qiě mò fá wǒ xīn。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

维摩老子五十七,大圣天子初元年。wéi mó lǎo zi wǔ shí qī,dà shèng tiān zi chū yuán nián。
传闻有意用幽侧,病著不能朝日边。chuán wén yǒu yì yòng yōu cè,bìng zhù bù néng cháo rì biān。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

禁中夜半定天下,仁风义气彻修门。jìn zhōng yè bàn dìng tiān xià,rén fēng yì qì chè xiū mén。
十分整顿乾坤了,复辟归来道更尊。shí fēn zhěng dùn qián kūn le,fù pì guī lái dào gèng zūn。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

成王小心似文武,周召何妨略不同。chéng wáng xiǎo xīn shì wén wǔ,zhōu zhào hé fáng lüè bù tóng。
不须要出我门下,实用人材即至公。bù xū yào chū wǒ mén xià,shí yòng rén cái jí zhì gōng。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

司马丞相昔登庸,诏用元老超群公。sī mǎ chéng xiāng xī dēng yōng,zhào yòng yuán lǎo chāo qún gōng。
杨绾当朝天下喜,断碑零落卧秋风。yáng wǎn dāng cháo tiān xià xǐ,duàn bēi líng luò wò qiū fēng。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

死者已死黄雾中,三事不数两苏公。sǐ zhě yǐ sǐ huáng wù zhōng,sān shì bù shù liǎng sū gōng。
岂谓高才难驾御,空归万里白头翁。qǐ wèi gāo cái nán jià yù,kōng guī wàn lǐ bái tóu wēng。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

文章韩杜无遗恨,草诏陆贽倾诸公。wén zhāng hán dù wú yí hèn,cǎo zhào lù zhì qīng zhū gōng。
玉堂端要真学士,须得儋州秃鬓翁。yù táng duān yào zhēn xué shì,xū dé dān zhōu tū bìn wēng。

病起荆江亭即事十首(其八)

黄庭坚

闭门觅句陈无己,对客挥毫秦少游。bì mén mì jù chén wú jǐ,duì kè huī háo qín shǎo yóu。
正字不知温饱未,西风吹泪古藤州。zhèng zì bù zhī wēn bǎo wèi,xī fēng chuī lèi gǔ téng zhōu。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

张子耽酒语蹇吃,闻道颍州又陈州。zhāng zi dān jiǔ yǔ jiǎn chī,wén dào yǐng zhōu yòu chén zhōu。
形模弥勒一布袋,文字江河万古流。xíng mó mí lēi yī bù dài,wén zì jiāng hé wàn gǔ liú。

病起荆江亭即事十首

黄庭坚

鲁中狂士邢尚书,本意扶日上天衢。lǔ zhōng kuáng shì xíng shàng shū,běn yì fú rì shàng tiān qú。
惇夫若在镌此老,不令平地生崎岖。dūn fū ruò zài juān cǐ lǎo,bù lìng píng dì shēng qí qū。

谢益修四弟送石屏

黄庭坚

石似江沧落日明,鸬鹚乌鹊满沙汀。shí shì jiāng cāng luò rì míng,lú cí wū què mǎn shā tīng。
小儿骨相能文字,乞与班班作砚屏。xiǎo ér gǔ xiāng néng wén zì,qǐ yǔ bān bān zuò yàn píng。

戏答王观复酴醾菊二首

黄庭坚

谁将陶令黄金菊,幻作酴醾白玉花。shuí jiāng táo lìng huáng jīn jú,huàn zuò tú mí bái yù huā。
小草真成有风味,东园添我老生涯。xiǎo cǎo zhēn chéng yǒu fēng wèi,dōng yuán tiān wǒ lǎo shēng yá。

戏答王观复酴醾菊二首

黄庭坚

吕园未肯轻沽我,且寄田家砌下栽。lǚ yuán wèi kěn qīng gū wǒ,qiě jì tián jiā qì xià zāi。
他日秋花媚重九,清香知自故人来。tā rì qiū huā mèi zhòng jiǔ,qīng xiāng zhī zì gù rén lái。

戏答王子予送凌风菊二首

黄庭坚

病来孤负鸬鹚杓,禅板蒲团入眼中。bìng lái gū fù lú cí biāo,chán bǎn pú tuán rù yǎn zhōng。
浪说闲居爱重九,黄花应笑白头翁。làng shuō xián jū ài zhòng jiǔ,huáng huā yīng xiào bái tóu wēng。

戏答王子予送凌风菊二首

黄庭坚

王郎颇病金瓢酒,不耐寒花晚更芳。wáng láng pǒ bìng jīn piáo jiǔ,bù nài hán huā wǎn gèng fāng。
瘦尽腰围怯风景,故来归我一枝香。shòu jǐn yāo wéi qiè fēng jǐng,gù lái guī wǒ yī zhī xiāng。

谢王子予送橄榄

黄庭坚

方怀味谏轩中果,忽见金盘橄榄来。fāng huái wèi jiàn xuān zhōng guǒ,hū jiàn jīn pán gǎn lǎn lái。
想共馀甘有瓜葛,苦中真味晚方回。xiǎng gòng yú gān yǒu guā gé,kǔ zhōng zhēn wèi wǎn fāng huí。