古诗词

慈竹

黄庭坚

门中何物灵,有竹慈为名。mén zhōng hé wù líng,yǒu zhú cí wèi míng。
一丛涧数步,森森数十茎。yī cóng jiàn shù bù,sēn sēn shù shí jīng。
长茎覆短茎,枝叶不峥嵘。zhǎng jīng fù duǎn jīng,zhī yè bù zhēng róng。
去年笋已长,今年笋又生。qù nián sǔn yǐ zhǎng,jīn nián sǔn yòu shēng。
高低相倚向,浑如长幼情。gāo dī xiāng yǐ xiàng,hún rú zhǎng yòu qíng。
孝子侍父立,顺孙随祖行。xiào zi shì fù lì,shùn sūn suí zǔ xíng。
居然抱慈孝,根底信天成。jū rán bào cí xiào,gēn dǐ xìn tiān chéng。
吾闻唐之人,孝行常欣欣。wú wén táng zhī rén,xiào xíng cháng xīn xīn。
郓州张公艺,九代同一门。yùn zhōu zhāng gōng yì,jiǔ dài tóng yī mén。
大帝闻其名,衡茅降至尊。dà dì wén qí míng,héng máo jiàng zhì zūn。
冯宿丱岁时,随父庐祖坟。féng sù guàn suì shí,suí fù lú zǔ fén。
父子相随孝,灵芝特地春。fù zi xiāng suí xiào,líng zhī tè dì chūn。
北海吕元简,四世同家主。běi hǎi lǚ yuán jiǎn,sì shì tóng jiā zhǔ。
以至牛马羊,异母皆相乳。yǐ zhì niú mǎ yáng,yì mǔ jiē xiāng rǔ。
虞乡董公直,鞠养诸孤遗。yú xiāng dǒng gōng zhí,jū yǎng zhū gū yí。
鸲鹆与鸦鹊,同巢而共枝。qú yù yǔ yā què,tóng cháo ér gòng zhī。
孝行动天壤,鸟兽皆随时。xiào xíng dòng tiān rǎng,niǎo shòu jiē suí shí。
又闻猓?兽,死不相弃离。yòu wén guǒ rán shòu,sǐ bù xiāng qì lí。
?蝎与蛟鱼,子母长相随。tūn xiē yǔ jiāo yú,zi mǔ zhǎng xiāng suí。
兽面而人心,此兽信有之。shòu miàn ér rén xīn,cǐ shòu xìn yǒu zhī。
兽心而人面,其人诚可悲。shòu xīn ér rén miàn,qí rén chéng kě bēi。
李钧为侍御,弃母在□州。lǐ jūn wèi shì yù,qì mǔ zài zhōu。
母因殍饿死,世□何悠悠。mǔ yīn piǎo è sǐ,shì hé yōu yōu。
光禄李□者,亦是斯人流。guāng lù lǐ zhě,yì shì sī rén liú。
有母不侍养,异居经千秋。yǒu mǔ bù shì yǎng,yì jū jīng qiān qiū。
唐家法网宽,贷死流遐陬。táng jiā fǎ wǎng kuān,dài sǐ liú xiá zōu。
崔湜为侍郎,天子赐瓜香。cuī shí wèi shì láng,tiān zi cì guā xiāng。
携归与爱妻,老母不得尝。xié guī yǔ ài qī,lǎo mǔ bù dé cháng。
一旦恶贯盈,杀之于路傍。yī dàn è guàn yíng,shā zhī yú lù bàng。
越公钟绍京,至孝何殊常。yuè gōng zhōng shào jīng,zhì xiào hé shū cháng。
小时得瓜果,先解进高堂。xiǎo shí dé guā guǒ,xiān jiě jìn gāo táng。
长大遇玄宗,一夕登岩廊。zhǎng dà yù xuán zōng,yī xī dēng yán láng。
孝者名长新,逆者污人伦。xiào zhě míng zhǎng xīn,nì zhě wū rén lún。
人既不如竹,乃是一埃尘。rén jì bù rú zhú,nǎi shì yī āi chén。
夫为人子者,莫若事尊亲。fū wèi rén zi zhě,mò ruò shì zūn qīn。
夫为人父者,莫若训儿孙。fū wèi rén fù zhě,mò ruò xùn ér sūn。
积善与仁孝,可以立于身。jī shàn yǔ rén xiào,kě yǐ lì yú shēn。
我愿移此竹,栽于率土滨。wǒ yuàn yí cǐ zhú,zāi yú lǜ tǔ bīn。
使彼行人见,皆为慈孝人。shǐ bǐ xíng rén jiàn,jiē wèi cí xiào rén。
樵童见此竹,且莫伐我薪。qiáo tóng jiàn cǐ zhú,qiě mò fá wǒ xīn。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

观化十五首

黄庭坚

风烟漠漠半阴晴,人道春归不见形。fēng yān mò mò bàn yīn qíng,rén dào chūn guī bù jiàn xíng。
嫩草已侵水面绿,平芜还破烧痕青。nèn cǎo yǐ qīn shuǐ miàn lǜ,píng wú hái pò shāo hén qīng。

观化十五首

黄庭坚

一原风俗异衣裘,流落来从绵上州。yī yuán fēng sú yì yī qiú,liú luò lái cóng mián shàng zhōu。
未到清明先禁火,还依桑下系千秋。wèi dào qīng míng xiān jìn huǒ,hái yī sāng xià xì qiān qiū。

观化十五首

黄庭坚

故人去后绝朱弦,不报双鱼已隔年。gù rén qù hòu jué zhū xián,bù bào shuāng yú yǐ gé nián。
邻笛风飘月中起,碧云为我作愁天。lín dí fēng piāo yuè zhōng qǐ,bì yún wèi wǒ zuò chóu tiān。

观化十五首

黄庭坚

菰蒲短短未出水,渺渺春湖如冻云。gū pú duǎn duǎn wèi chū shuǐ,miǎo miǎo chūn hú rú dòng yún。
安得酒船三万斛,棹歌长入白鸥群。ān dé jiǔ chuán sān wàn hú,zhào gē zhǎng rù bái ōu qún。

观化十五首

黄庭坚

不知喜事在谁边,风结灯花何太妍。bù zhī xǐ shì zài shuí biān,fēng jié dēng huā hé tài yán。
恐是邻家醅瓮熟,竹渠今夜滴春泉。kǒng shì lín jiā pēi wèng shú,zhú qú jīn yè dī chūn quán。

观化十五首

黄庭坚

柳似罗敷十五馀,宫腰舞罢不胜扶。liǔ shì luó fū shí wǔ yú,gōng yāo wǔ bà bù shèng fú。
年年折在行人手,为问春风管得无。nián nián zhé zài xíng rén shǒu,wèi wèn chūn fēng guǎn dé wú。

观化十五首

黄庭坚

红罗步障三十里,忆得南溪踯躅花。hóng luó bù zhàng sān shí lǐ,yì dé nán xī zhí zhú huā。
马上春风吹梦去,依稀人摘雨前茶。mǎ shàng chūn fēng chuī mèng qù,yī xī rén zhāi yǔ qián chá。

观化十五首

黄庭坚

竹笋初生黄犊角,蕨芽已作小儿拳。zhú sǔn chū shēng huáng dú jiǎo,jué yá yǐ zuò xiǎo ér quán。
试挑野菜炊香饭,便是江南二月天。shì tiāo yě cài chuī xiāng fàn,biàn shì jiāng nán èr yuè tiān。

观化十五首

黄庭坚

身入醉乡如避秦,醒时尘事百端新。shēn rù zuì xiāng rú bì qín,xǐng shí chén shì bǎi duān xīn。
塞鸿过尽无家信,海燕归来思故人。sāi hóng guò jǐn wú jiā xìn,hǎi yàn guī lái sī gù rén。

观化十五首

黄庭坚

身前身后与谁同,花落花开毕竟空。shēn qián shēn hòu yǔ shuí tóng,huā luò huā kāi bì jìng kōng。
千里追奔两蜗角,百年得意大槐宫。qiān lǐ zhuī bēn liǎng wō jiǎo,bǎi nián dé yì dà huái gōng。

观化十五首

黄庭坚

淘沙邂逅得黄金,莫便沙中着意寻。táo shā xiè hòu dé huáng jīn,mò biàn shā zhōng zhe yì xún。
指月向人人不会,清霄印在碧潭心。zhǐ yuè xiàng rén rén bù huì,qīng xiāo yìn zài bì tán xīn。

观化十五首

黄庭坚

花开岁岁复年年,病眼看花隔晚烟。huā kāi suì suì fù nián nián,bìng yǎn kàn huā gé wǎn yān。
春去明明红紫落,清风明月是春前。chūn qù míng míng hóng zǐ luò,qīng fēng míng yuè shì chūn qián。

朱道人下世

黄庭坚

桑户居然同物化,青灯犹在读书檠。sāng hù jū rán tóng wù huà,qīng dēng yóu zài dú shū qíng。
身如陌上狂风过,心似夜来新月明。shēn rú mò shàng kuáng fēng guò,xīn shì yè lái xīn yuè míng。

和裴仲谋雨中自石塘归

黄庭坚

裴友西来咏古风,驱驰万象笔端空。péi yǒu xī lái yǒng gǔ fēng,qū chí wàn xiàng bǐ duān kōng。
尚将物色留分我,远近青山烟雨中。shàng jiāng wù sè liú fēn wǒ,yuǎn jìn qīng shān yān yǔ zhōng。

次韵裴尉过马鞍山

黄庭坚

青山如马怒盘旋,错认林花作锦鞯。qīng shān rú mǎ nù pán xuán,cuò rèn lín huā zuò jǐn jiān。
君不据鞍朝玉帝,岂宜长作市门仙。jūn bù jù ān cháo yù dì,qǐ yí zhǎng zuò shì mén xiān。