古诗词

慈竹

黄庭坚

门中何物灵,有竹慈为名。mén zhōng hé wù líng,yǒu zhú cí wèi míng。
一丛涧数步,森森数十茎。yī cóng jiàn shù bù,sēn sēn shù shí jīng。
长茎覆短茎,枝叶不峥嵘。zhǎng jīng fù duǎn jīng,zhī yè bù zhēng róng。
去年笋已长,今年笋又生。qù nián sǔn yǐ zhǎng,jīn nián sǔn yòu shēng。
高低相倚向,浑如长幼情。gāo dī xiāng yǐ xiàng,hún rú zhǎng yòu qíng。
孝子侍父立,顺孙随祖行。xiào zi shì fù lì,shùn sūn suí zǔ xíng。
居然抱慈孝,根底信天成。jū rán bào cí xiào,gēn dǐ xìn tiān chéng。
吾闻唐之人,孝行常欣欣。wú wén táng zhī rén,xiào xíng cháng xīn xīn。
郓州张公艺,九代同一门。yùn zhōu zhāng gōng yì,jiǔ dài tóng yī mén。
大帝闻其名,衡茅降至尊。dà dì wén qí míng,héng máo jiàng zhì zūn。
冯宿丱岁时,随父庐祖坟。féng sù guàn suì shí,suí fù lú zǔ fén。
父子相随孝,灵芝特地春。fù zi xiāng suí xiào,líng zhī tè dì chūn。
北海吕元简,四世同家主。běi hǎi lǚ yuán jiǎn,sì shì tóng jiā zhǔ。
以至牛马羊,异母皆相乳。yǐ zhì niú mǎ yáng,yì mǔ jiē xiāng rǔ。
虞乡董公直,鞠养诸孤遗。yú xiāng dǒng gōng zhí,jū yǎng zhū gū yí。
鸲鹆与鸦鹊,同巢而共枝。qú yù yǔ yā què,tóng cháo ér gòng zhī。
孝行动天壤,鸟兽皆随时。xiào xíng dòng tiān rǎng,niǎo shòu jiē suí shí。
又闻猓?兽,死不相弃离。yòu wén guǒ rán shòu,sǐ bù xiāng qì lí。
?蝎与蛟鱼,子母长相随。tūn xiē yǔ jiāo yú,zi mǔ zhǎng xiāng suí。
兽面而人心,此兽信有之。shòu miàn ér rén xīn,cǐ shòu xìn yǒu zhī。
兽心而人面,其人诚可悲。shòu xīn ér rén miàn,qí rén chéng kě bēi。
李钧为侍御,弃母在□州。lǐ jūn wèi shì yù,qì mǔ zài zhōu。
母因殍饿死,世□何悠悠。mǔ yīn piǎo è sǐ,shì hé yōu yōu。
光禄李□者,亦是斯人流。guāng lù lǐ zhě,yì shì sī rén liú。
有母不侍养,异居经千秋。yǒu mǔ bù shì yǎng,yì jū jīng qiān qiū。
唐家法网宽,贷死流遐陬。táng jiā fǎ wǎng kuān,dài sǐ liú xiá zōu。
崔湜为侍郎,天子赐瓜香。cuī shí wèi shì láng,tiān zi cì guā xiāng。
携归与爱妻,老母不得尝。xié guī yǔ ài qī,lǎo mǔ bù dé cháng。
一旦恶贯盈,杀之于路傍。yī dàn è guàn yíng,shā zhī yú lù bàng。
越公钟绍京,至孝何殊常。yuè gōng zhōng shào jīng,zhì xiào hé shū cháng。
小时得瓜果,先解进高堂。xiǎo shí dé guā guǒ,xiān jiě jìn gāo táng。
长大遇玄宗,一夕登岩廊。zhǎng dà yù xuán zōng,yī xī dēng yán láng。
孝者名长新,逆者污人伦。xiào zhě míng zhǎng xīn,nì zhě wū rén lún。
人既不如竹,乃是一埃尘。rén jì bù rú zhú,nǎi shì yī āi chén。
夫为人子者,莫若事尊亲。fū wèi rén zi zhě,mò ruò shì zūn qīn。
夫为人父者,莫若训儿孙。fū wèi rén fù zhě,mò ruò xùn ér sūn。
积善与仁孝,可以立于身。jī shàn yǔ rén xiào,kě yǐ lì yú shēn。
我愿移此竹,栽于率土滨。wǒ yuàn yí cǐ zhú,zāi yú lǜ tǔ bīn。
使彼行人见,皆为慈孝人。shǐ bǐ xíng rén jiàn,jiē wèi cí xiào rén。
樵童见此竹,且莫伐我薪。qiáo tóng jiàn cǐ zhú,qiě mò fá wǒ xīn。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

以古铜壶送王观复

黄庭坚

随俗易汩没,从公常纠纷。suí sú yì gǔ méi,cóng gōng cháng jiū fēn。
我观王隆化,入莸不改薰。wǒ guān wáng lóng huà,rù yóu bù gǎi xūn。
未见蛇起陆,已看豹成文。wèi jiàn shé qǐ lù,yǐ kàn bào chéng wén。
爱君古人风,古壶投赠君。ài jūn gǔ rén fēng,gǔ hú tóu zèng jūn。
酌酒时在傍,可用弭楚氛。zhuó jiǔ shí zài bàng,kě yòng mǐ chǔ fēn。
问君何以报,直谅与多闻。wèn jūn hé yǐ bào,zhí liàng yǔ duō wén。

邹松滋寄苦竹泉橙曲莲子汤三首

黄庭坚

松滋县西竹林寺,苦竹林中甘井泉。sōng zī xiàn xī zhú lín sì,kǔ zhú lín zhōng gān jǐng quán。
巴人漫说虾蟆培,试裹春芽来就煎。bā rén màn shuō xiā má péi,shì guǒ chūn yá lái jiù jiān。

邹松滋寄苦竹泉橙曲莲子汤三首

黄庭坚

天将金阙真黄色,借与洞庭霜后橙。tiān jiāng jīn quē zhēn huáng sè,jiè yǔ dòng tíng shuāng hòu chéng。
松滋解作逡巡曲,压倒江南好事僧。sōng zī jiě zuò qūn xún qū,yā dào jiāng nán hǎo shì sēng。

邹松滋寄苦竹泉橙曲莲子汤三首

黄庭坚

新收千百秋莲菂,剥尽红衣捣玉霜。xīn shōu qiān bǎi qiū lián dì,bō jǐn hóng yī dǎo yù shuāng。
不假参同成气味,跳珠碗里绿荷香。bù jiǎ cān tóng chéng qì wèi,tiào zhū wǎn lǐ lǜ hé xiāng。

次韵答黄与迪

黄庭坚

和氏有尺璧,楚国无人知。hé shì yǒu chǐ bì,chǔ guó wú rén zhī。
青山抱国器,岁月忽如遗。qīng shān bào guó qì,suì yuè hū rú yí。
但使玉非石,果有遭逢时。dàn shǐ yù fēi shí,guǒ yǒu zāo féng shí。
吾宗固神秀,天乃晚成之。wú zōng gù shén xiù,tiān nǎi wǎn chéng zhī。
兰芳深九畹,露味挹三危。lán fāng shēn jiǔ wǎn,lù wèi yì sān wēi。
流俗不顾省,古人可前追。liú sú bù gù shěng,gǔ rén kě qián zhuī。
胸中凌云赋,自贵知音希。xiōng zhōng líng yún fù,zì guì zhī yīn xī。
渊源学未浅,孝友家正肥。yuān yuán xué wèi qiǎn,xiào yǒu jiā zhèng féi。
与世殊轨辙,三黜理亦宜。yǔ shì shū guǐ zhé,sān chù lǐ yì yí。
吴溪浣纱女,不用朱粉施。wú xī huàn shā nǚ,bù yòng zhū fěn shī。
岂伊风尘子,市门自夸毗。qǐ yī fēng chén zi,shì mén zì kuā pí。
我作僰道囚,三年始放归。wǒ zuò bó dào qiú,sān nián shǐ fàng guī。
邂逅终日语,贻我五字诗。xiè hòu zhōng rì yǔ,yí wǒ wǔ zì shī。
句如秋雨晴,远峰抹修眉。jù rú qiū yǔ qíng,yuǎn fēng mǒ xiū méi。
老马甘伏枥,坐看天骥驰。lǎo mǎ gān fú lì,zuò kàn tiān jì chí。
洒扫清樾下,当为果茗期。sǎ sǎo qīng yuè xià,dāng wèi guǒ míng qī。
光阴去易失,日月转两仪。guāng yīn qù yì shī,rì yuè zhuǎn liǎng yí。
仲氏有东园,花竹深可依。zhòng shì yǒu dōng yuán,huā zhú shēn kě yī。
寸步不往来,千里常梦思。cùn bù bù wǎng lái,qiān lǐ cháng mèng sī。
几时开后户,扶策方自兹。jǐ shí kāi hòu hù,fú cè fāng zì zī。

次前韵谢与迪惠所作竹五幅

黄庭坚

吾宗墨修竹,心手不自知。wú zōng mò xiū zhú,xīn shǒu bù zì zhī。
天公造化炉,揽取如拾遗。tiān gōng zào huà lú,lǎn qǔ rú shí yí。
风雪烟雾雨,荣悴各一时。fēng xuě yān wù yǔ,róng cuì gè yī shí。
此物抱晚节,君又润色之。cǐ wù bào wǎn jié,jūn yòu rùn sè zhī。
抽萌或发石,悬棰有阽危。chōu méng huò fā shí,xuán chuí yǒu diàn wēi。
林梢一片雨,造次以笔追。lín shāo yī piàn yǔ,zào cì yǐ bǐ zhuī。
猛吹万籁作,微凉大音希。měng chuī wàn lài zuò,wēi liáng dà yīn xī。
霜兔束毫健,松烟泛砚肥。shuāng tù shù háo jiàn,sōng yān fàn yàn féi。
盘桓未落笔,落笔必中宜。pán huán wèi luò bǐ,luò bǐ bì zhōng yí。
今代捧心学,取笑如东施。jīn dài pěng xīn xué,qǔ xiào rú dōng shī。
或可遗巾帼,选耎如辛毗。huò kě yí jīn guó,xuǎn ruǎn rú xīn pí。
生枝不应节,乱叶无所归。shēng zhī bù yīng jié,luàn yè wú suǒ guī。
非君一起予,衰病岂能诗。fēi jūn yī qǐ yǔ,shuāi bìng qǐ néng shī。
忆君初解鞍,新月挂弯眉。yì jūn chū jiě ān,xīn yuè guà wān méi。
夜来上金镜,坐叹光景驰。yè lái shàng jīn jìng,zuò tàn guāng jǐng chí。
我有好东绢,晴明要会期。wǒ yǒu hǎo dōng juàn,qíng míng yào huì qī。
猗猗淇园姿,此君有威仪。yī yī qí yuán zī,cǐ jūn yǒu wēi yí。
愿作数百竿,水石相因依。yuàn zuò shù bǎi gān,shuǐ shí xiāng yīn yī。
他年风动璧,洗我别后思。tā nián fēng dòng bì,xǐ wǒ bié hòu sī。
开图慰满眼,何时遂臻兹。kāi tú wèi mǎn yǎn,hé shí suì zhēn zī。

戏简朱公武刘邦直田子平五首

黄庭坚

不趋吏部曹中版,且鲙高沙湖里鱼。bù qū lì bù cáo zhōng bǎn,qiě kuài gāo shā hú lǐ yú。
虽无季子六国印,要读田郎万卷书。suī wú jì zi liù guó yìn,yào dú tián láng wàn juǎn shū。

戏简朱公武刘邦直田子平五首

黄庭坚

欢伯可解藜藿嘲,孔方定非金石交。huān bó kě jiě lí huò cháo,kǒng fāng dìng fēi jīn shí jiāo。
君看刘郎最多智,昨者火事几焚巢。jūn kàn liú láng zuì duō zhì,zuó zhě huǒ shì jǐ fén cháo。

戏简朱公武刘邦直田子平五首

黄庭坚

刘郎好诗又能文,方我奔窜义甚敦。liú láng hǎo shī yòu néng wén,fāng wǒ bēn cuàn yì shén dūn。
为亲未葬走人门,闭门却扫不足论。wèi qīn wèi zàng zǒu rén mén,bì mén què sǎo bù zú lùn。

戏简朱公武刘邦直田子平五首

黄庭坚

朱家埙篪好兄弟,陋巷六经葵苋秋。zhū jiā xūn chí hǎo xiōng dì,lòu xiàng liù jīng kuí xiàn qiū。
我卜荆州三亩宅,读田家书从之游。wǒ bo jīng zhōu sān mǔ zhái,dú tián jiā shū cóng zhī yóu。

戏简朱公武刘邦直田子平五首

黄庭坚

朱公趋朝瘦至骨,归来豪健踞胡床。zhū gōng qū cháo shòu zhì gǔ,guī lái háo jiàn jù hú chuáng。
日看省曹阍者面,何如田家侍儿妆。rì kàn shěng cáo hūn zhě miàn,hé rú tián jiā shì ér zhuāng。

次韵益修四弟

黄庭坚

霜晚菊未花,节物亦可嘉。shuāng wǎn jú wèi huā,jié wù yì kě jiā。
欣欣登高侣,畏雨占暮霞。xīn xīn dēng gāo lǚ,wèi yǔ zhàn mù xiá。
楚人酝菉豆,轻碧自相夸。chǔ rén yùn lù dòu,qīng bì zì xiāng kuā。
老夫不举酒,咽嗽鸣两车。lǎo fū bù jǔ jiǔ,yàn sòu míng liǎng chē。
良辰与美景,客至但成嗟。liáng chén yǔ měi jǐng,kè zhì dàn chéng jiē。

以峡州酒遗益修复继前韵

黄庭坚

令节不把酒,新诗徒拜嘉。lìng jié bù bǎ jiǔ,xīn shī tú bài jiā。
颇忆宋玉赋,登高气成霞。pǒ yì sòng yù fù,dēng gāo qì chéng xiá。
渚宫但衰柳,朝云为谁夸。zhǔ gōng dàn shuāi liǔ,cháo yún wèi shuí kuā。
吾宗怀古恨,流涎过曲车。wú zōng huái gǔ hèn,liú xián guò qū chē。
一壶浇往事,聊送解愁嗟。yī hú jiāo wǎng shì,liáo sòng jiě chóu jiē。

王充道送水仙花五十枝欣然会心为之作咏

黄庭坚

凌波仙子生尘袜,水上轻盈步微月。líng bō xiān zi shēng chén wà,shuǐ shàng qīng yíng bù wēi yuè。
是谁招此断肠魂,种作寒花寄愁绝。shì shuí zhāo cǐ duàn cháng hún,zhǒng zuò hán huā jì chóu jué。
含香体素欲倾城,山矾是弟梅是兄。hán xiāng tǐ sù yù qīng chéng,shān fán shì dì méi shì xiōng。
坐对真成被花恼,出门一笑大江横。zuò duì zhēn chéng bèi huā nǎo,chū mén yī xiào dà jiāng héng。

次韵向和卿行松滋县与邹天锡夜语南极亭二首

黄庭坚

雪泥滑滑到山郭,提壶劝沽亦不恶。xuě ní huá huá dào shān guō,tí hú quàn gū yì bù è。
林中解道不如归,家人应念思归乐。lín zhōng jiě dào bù rú guī,jiā rén yīng niàn sī guī lè。