古诗词

南山罗汉赞十六首

黄庭坚

【其一】
大阿罗汉宾度罗,奉持末后如来印。dà ā luó hàn bīn dù luó,fèng chí mò hòu rú lái yìn。
日中一钵千家饭,处处作佛事饶益。rì zhōng yī bō qiān jiā fàn,chù chù zuò fú shì ráo yì。
以我身心五分香,作光明云雨大千。yǐ wǒ shēn xīn wǔ fēn xiāng,zuò guāng míng yún yǔ dà qiān。
取火燃香世界主,能遍法界唯心办。qǔ huǒ rán xiāng shì jiè zhǔ,néng biàn fǎ jiè wéi xīn bàn。
【其二】
佛记一切贤圣众,皆以无为有差别。fú jì yī qiè xián shèng zhòng,jiē yǐ wú wèi yǒu chà bié。
如来乃至阿罗汉,同入涅槃三昧海。rú lái nǎi zhì ā luó hàn,tóng rù niè pán sān mèi hǎi。
二乘设不见此理,是则波旬颠倒想。èr chéng shè bù jiàn cǐ lǐ,shì zé bō xún diān dào xiǎng。
稽首迦诺迦伐蹉,看花结印同无相。jī shǒu jiā nuò jiā fá cuō,kàn huā jié yìn tóng wú xiāng。
【其三】
驾羊超出风火宅,跨兔求度生死河。jià yáng chāo chū fēng huǒ zhái,kuà tù qiú dù shēng sǐ hé。
者乘如来初方便,自彻海漩三昧底。zhě chéng rú lái chū fāng biàn,zì chè hǎi xuán sān mèi dǐ。
三乘如来悲愿力,身如光影现十方。sān chéng rú lái bēi yuàn lì,shēn rú guāng yǐng xiàn shí fāng。
持经不染文字相,是名第一离欲者。chí jīng bù rǎn wén zì xiāng,shì míng dì yī lí yù zhě。
【其四】
斑斑之兽本山林,升堂入室作舆卫。bān bān zhī shòu běn shān lín,shēng táng rù shì zuò yú wèi。
小僧奉施军持水,弭耳来受救渴供。xiǎo sēng fèng shī jūn chí shuǐ,mǐ ěr lái shòu jiù kě gōng。
胸中猛虎自调服,是故异物成一家。xiōng zhōng měng hǔ zì diào fú,shì gù yì wù chéng yī jiā。
我观阎浮提众生,同床猜忌若冰炭。wǒ guān yán fú tí zhòng shēng,tóng chuáng cāi jì ruò bīng tàn。
【其五】
稽首具六波罗密,稽首得无生法忍。jī shǒu jù liù bō luó mì,jī shǒu dé wú shēng fǎ rěn。
稽首佛敕久住世,稽首救世不倦者。jī shǒu fú chì jiǔ zhù shì,jī shǒu jiù shì bù juàn zhě。
天上人间福田施,心无高下依佛慧。tiān shàng rén jiān fú tián shī,xīn wú gāo xià yī fú huì。
遍与有情作功德,故受孔雀堕尾供。biàn yǔ yǒu qíng zuò gōng dé,gù shòu kǒng què duò wěi gōng。
【其六】
能以一切声闻佛,能以法忍出世法。néng yǐ yī qiè shēng wén fú,néng yǐ fǎ rěn chū shì fǎ。
宴坐分身应十方,不取涅槃自饶益。yàn zuò fēn shēn yīng shí fāng,bù qǔ niè pán zì ráo yì。
伏住泥沙观止水,中有菩萨清凉月。fú zhù ní shā guān zhǐ shuǐ,zhōng yǒu pú sà qīng liáng yuè。
无明风起作浪波,方会如来同觉海。wú míng fēng qǐ zuò làng bō,fāng huì rú lái tóng jué hǎi。
【其七】
佛光影中大杜多,八万细行灭尘劳。fú guāng yǐng zhōng dà dù duō,bā wàn xì xíng miè chén láo。
爱护有情如眼目,胡奴来供滤水囊。ài hù yǒu qíng rú yǎn mù,hú nú lái gōng lǜ shuǐ náng。
手持白拂起清风,奉持所闻佛直指。shǒu chí bái fú qǐ qīng fēng,fèng chí suǒ wén fú zhí zhǐ。
小根魔子欲横戈,弓折箭尽皆消霣。xiǎo gēn mó zi yù héng gē,gōng zhé jiàn jǐn jiē xiāo yǔn。
【其八】
百和香中本无我,光透尘劳一一法。bǎi hé xiāng zhōng běn wú wǒ,guāng tòu chén láo yī yī fǎ。
佛法本从空处起,炳然字义照太空。fú fǎ běn cóng kōng chù qǐ,bǐng rán zì yì zhào tài kōng。
以此一香应发心,东方出日西方雨。yǐ cǐ yī xiāng yīng fā xīn,dōng fāng chū rì xī fāng yǔ。
我今稽首伐阇罗,是真离欲阿罗汉。wǒ jīn jī shǒu fá dū luó,shì zhēn lí yù ā luó hàn。
【其九】
香醉山中夏木阴,来禽磊磊承风雾。xiāng zuì shān zhōng xià mù yīn,lái qín lěi lěi chéng fēng wù。
山鸟冲飞堕圣前,小僧澡雪羞时供。shān niǎo chōng fēi duò shèng qián,xiǎo sēng zǎo xuě xiū shí gōng。
胡奴知是说法时,故奉金炉听时事。hú nú zhī shì shuō fǎ shí,gù fèng jīn lú tīng shí shì。
有说法相无言说,无说无闻是真说。yǒu shuō fǎ xiāng wú yán shuō,wú shuō wú wén shì zhēn shuō。
【其十】
庞眉寂默坐空禅,万年一念无缘促。páng méi jì mò zuò kōng chán,wàn nián yī niàn wú yuán cù。
手珠犹作奢摩他,寄迹普贤修万行。shǒu zhū yóu zuò shē mó tā,jì jì pǔ xián xiū wàn xíng。
梵天来献瑜伽具,问人亲见世尊来。fàn tiān lái xiàn yú gā jù,wèn rén qīn jiàn shì zūn lái。
拨开眉目示梵王,诸天皆得法眼净。bō kāi méi mù shì fàn wáng,zhū tiān jiē dé fǎ yǎn jìng。
【其十一】
一身入定多身出,屈申臂顷四天下。yī shēn rù dìng duō shēn chū,qū shēn bì qǐng sì tiān xià。
如世箧藏诸有物,及以丝缕舞工木。rú shì qiè cáng zhū yǒu wù,jí yǐ sī lǚ wǔ gōng mù。
小儿赞叹或恐怖,耆老智者但袖手。xiǎo ér zàn tàn huò kǒng bù,qí lǎo zhì zhě dàn xiù shǒu。
佛说神通方便力,度脱众生具功德。fú shuō shén tōng fāng biàn lì,dù tuō zhòng shēng jù gōng dé。
【其十二】
四十九年大教主,波旬请故入涅槃。sì shí jiǔ nián dà jiào zhǔ,bō xún qǐng gù rù niè pán。
佛身常寻法界住,非其境界故不见。fú shēn cháng xún fǎ jiè zhù,fēi qí jìng jiè gù bù jiàn。
未法众生鲜福田,众魔染衣汗戒律。wèi fǎ zhòng shēng xiān fú tián,zhòng mó rǎn yī hàn jiè lǜ。
稽首那迦住世间,令我常生遇佛想。jī shǒu nà jiā zhù shì jiān,lìng wǒ cháng shēng yù fú xiǎng。
【其十三】
如来宝仗降魔相,慈悲威怒震十方。rú lái bǎo zhàng jiàng mó xiāng,cí bēi wēi nù zhèn shí fāng。
毒龙帖耳收雷霆,逆鳞可摩若家狗。dú lóng tiē ěr shōu léi tíng,nì lín kě mó ruò jiā gǒu。
我法未尝恼众生,不令肆毒生恐怖。wǒ fǎ wèi cháng nǎo zhòng shēng,bù lìng sì dú shēng kǒng bù。
但以本来悲愿力,情与无情共一家。dàn yǐ běn lái bēi yuàn lì,qíng yǔ wú qíng gòng yī jiā。
【其十四】
八万四千宝浮图,不如一念心清净。bā wàn sì qiān bǎo fú tú,bù rú yī niàn xīn qīng jìng。
惟此有相擅施福,三涂八难所依怙。wéi cǐ yǒu xiāng shàn shī fú,sān tú bā nán suǒ yī hù。
佛以一花示迦叶,笑中有刀世不解。fú yǐ yī huā shì jiā yè,xiào zhōng yǒu dāo shì bù jiě。
而以法尽付诸人,深藏宝骨待梅里。ér yǐ fǎ jǐn fù zhū rén,shēn cáng bǎo gǔ dài méi lǐ。
【其十五】
万山相倚碧巑岏,灵鹫一峰圣贤宅。wàn shān xiāng yǐ bì cuán wán,líng jiù yī fēng shèng xián zhái。
如来往昔经行处,林泉鸟兽皆逆向。rú lái wǎng xī jīng xíng chù,lín quán niǎo shòu jiē nì xiàng。
清净眷属千五百,无日不闻钟磬音。qīng jìng juàn shǔ qiān wǔ bǎi,wú rì bù wén zhōng qìng yīn。
阎浮提中大福田,莲花会上菩提记。yán fú tí zhōng dà fú tián,lián huā huì shàng pú tí jì。
【其十六】
持轴山中大慈圣,普应诸供作佛事。chí zhóu shān zhōng dà cí shèng,pǔ yīng zhū gōng zuò fú shì。
虽设大铃金刚杵,如世休马櫜弓矢。suī shè dà líng jīn gāng chǔ,rú shì xiū mǎ gāo gōng shǐ。
龙女来献九渊珠,无心奉施无心受。lóng nǚ lái xiàn jiǔ yuān zhū,wú xīn fèng shī wú xīn shòu。
清净之众见寻常,相视还如土木偶。qīng jìng zhī zhòng jiàn xún cháng,xiāng shì hái rú tǔ mù ǒu。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

息暑岩

黄庭坚

水墨古画山石屏,雷起龙蛇枯木藤。shuǐ mò gǔ huà shān shí píng,léi qǐ lóng shé kū mù téng。
石囊嵌空自宫室,六月卷簟来曲肱。shí náng qiàn kōng zì gōng shì,liù yuè juǎn diàn lái qū gōng。
松风琴瑟心可写,水寒瓜李嚼明冰。sōng fēng qín sè xīn kě xiě,shuǐ hán guā lǐ jué míng bīng。
却登夏畦视耘耔,烘颜炙背栖苍蝇。què dēng xià qí shì yún zǐ,hōng yán zhì bèi qī cāng yíng。
闻道九衢尘作雾,乌靴席帽如馈蒸。wén dào jiǔ qú chén zuò wù,wū xuē xí mào rú kuì zhēng。
归尝玉粒不敢饱,高车驷马何能乘。guī cháng yù lì bù gǎn bǎo,gāo chē sì mǎ hé néng chéng。

博山台

黄庭坚

宫亭只说香炉峰,此地今见博山台。gōng tíng zhǐ shuō xiāng lú fēng,cǐ dì jīn jiàn bó shān tái。
紫烟孤起丽朝日,定是海山飞得来。zǐ yān gū qǐ lì cháo rì,dìng shì hǎi shān fēi dé lái。
化工造物能神奇,不必惊世出蓬莱。huà gōng zào wù néng shén qí,bù bì jīng shì chū péng lái。
千年隐沦被昭洗,博山我劝尔一杯。qiān nián yǐn lún bèi zhāo xǐ,bó shān wǒ quàn ěr yī bēi。
先生发白足力强,遥思秋风醉几回。xiān shēng fā bái zú lì qiáng,yáo sī qiū fēng zuì jǐ huí。
童儿数修扫洒职,莫使石面沾尘埃。tóng ér shù xiū sǎo sǎ zhí,mò shǐ shí miàn zhān chén āi。

浔阳江口阻风三日

黄庭坚

枯桑最知天风高,旅人更觉时序迫。kū sāng zuì zhī tiān fēng gāo,lǚ rén gèng jué shí xù pò。
去年解官出北门,犹缆江船依贾客。qù nián jiě guān chū běi mén,yóu lǎn jiāng chuán yī jiǎ kè。
狙公七芧富贵天,喜四怒三俱可怜。jū gōng qī xù fù guì tiān,xǐ sì nù sān jù kě lián。
湖口县前教战鼓,声到浔阳渡头船。hú kǒu xiàn qián jiào zhàn gǔ,shēng dào xún yáng dù tóu chuán。

过百里大夫冢

黄庭坚

行客抱忧端,况复思古人。xíng kè bào yōu duān,kuàng fù sī gǔ rén。
何年一丘土,不见石麒麟。hé nián yī qiū tǔ,bù jiàn shí qí lín。
断碑略可读,大夫身霸秦。duàn bēi lüè kě dú,dà fū shēn bà qín。
虞公纳垂棘,将军西问津。yú gōng nà chuí jí,jiāng jūn xī wèn jīn。
安知五羊皮,自粥千金身。ān zhī wǔ yáng pí,zì zhōu qiān jīn shēn。
末俗工媒糵,浮言妒道真。mò sú gōng méi niè,fú yán dù dào zhēn。
幸逢孟轲赏,不愧微子魂。xìng féng mèng kē shǎng,bù kuì wēi zi hún。

蒲城道中寄怀伯氏

黄庭坚

北征无百里,日力不暇给。běi zhēng wú bǎi lǐ,rì lì bù xiá gěi。
山重鸟影尽,露下月华湿。shān zhòng niǎo yǐng jǐn,lù xià yuè huá shī。
寒忆共被眠,屡成回马立。hán yì gòng bèi mián,lǚ chéng huí mǎ lì。
岂如同巢鸟,莫夜得安集。qǐ rú tóng cháo niǎo,mò yè dé ān jí。

舟子

黄庭坚

黄须客子居水滨,水行水宿忘冬春。huáng xū kè zi jū shuǐ bīn,shuǐ xíng shuǐ sù wàng dōng chūn。
莽渺三江五湖外,短船无地不知津。mǎng miǎo sān jiāng wǔ hú wài,duǎn chuán wú dì bù zhī jīn。
弓弯夜月射鸣雁,舷系晓风歌采蘋。gōng wān yè yuè shè míng yàn,xián xì xiǎo fēng gē cǎi píng。
时望青旗沽白酒,醉煮白鱼羹紫莼。shí wàng qīng qí gū bái jiǔ,zuì zhǔ bái yú gēng zǐ chún。
平生未识州县路,鸥鸟蒹葭成四邻。píng shēng wèi shí zhōu xiàn lù,ōu niǎo jiān jiā chéng sì lín。
市人诱我利三倍,辍棹一出几危身。shì rén yòu wǒ lì sān bèi,chuò zhào yī chū jǐ wēi shēn。
古来有道处渔钓,岂与荷担为儓臣。gǔ lái yǒu dào chù yú diào,qǐ yǔ hé dān wèi tái chén。
欲论旧业谁知者,满地车轮来往尘。yù lùn jiù yè shuí zhī zhě,mǎn dì chē lún lái wǎng chén。
言归明月沧波上,依旧操舟妙若神。yán guī míng yuè cāng bō shàng,yī jiù cāo zhōu miào ruò shén。

思贤

黄庭坚

杨家事业绝当时,百家疏通问不疑。yáng jiā shì yè jué dāng shí,bǎi jiā shū tōng wèn bù yí。
高文大册书鸿烈,润色论思禁林杰。gāo wén dà cè shū hóng liè,rùn sè lùn sī jìn lín jié。
堂堂司直社稷臣,谏有用否不辱身。táng táng sī zhí shè jì chén,jiàn yǒu yòng fǒu bù rǔ shēn。
劲气坐中掩虎口,忠言天上婴龙鳞。jìn qì zuò zhōng yǎn hǔ kǒu,zhōng yán tiān shàng yīng lóng lín。
忍能持禄保卒岁,归去求田问四邻。rěn néng chí lù bǎo zú suì,guī qù qiú tián wèn sì lín。
今时此事久索漠,吾恐九原公可作。jīn shí cǐ shì jiǔ suǒ mò,wú kǒng jiǔ yuán gōng kě zuò。
我来回首行路难,城郭参差夕照闲。wǒ lái huí shǒu xíng lù nán,chéng guō cān chà xī zhào xián。
风急饥乌噪乔木,孤坟牢落具茨山。fēng jí jī wū zào qiáo mù,gū fén láo luò jù cí shān。

漫尉

黄庭坚

豫章黄鲁直,既拙又狂痴。yù zhāng huáng lǔ zhí,jì zhuō yòu kuáng chī。
往在江湖南,渔樵乃其师。wǎng zài jiāng hú nán,yú qiáo nǎi qí shī。
腰斧入白云,挥车棹清溪。yāo fǔ rù bái yún,huī chē zhào qīng xī。
虎豹不乱行,鸥鸟相与嬉。hǔ bào bù luàn xíng,ōu niǎo xiāng yǔ xī。
遇人不崖异,顺物无瑕疵。yù rén bù yá yì,shùn wù wú xiá cī。
不知爱故厌,不悔为人欺。bù zhī ài gù yàn,bù huǐ wèi rén qī。
晨朝常漫出,莫夜亦漫归。chén cháo cháng màn chū,mò yè yì màn guī。
漫尉叶公城,漫抚病馀黎。màn wèi yè gōng chéng,màn fǔ bìng yú lí。
不纂非己事,不趋非吾时。bù zuǎn fēi jǐ shì,bù qū fēi wú shí。
人骂狂痴拙,鲁直更喜之。rén mà kuáng chī zhuō,lǔ zhí gèng xǐ zhī。
或请陈漫尉,寿尉蒲萄卮。huò qǐng chén màn wèi,shòu wèi pú táo zhī。
酒行激懦气,攘袂起哨规。jiǔ xíng jī nuò qì,rǎng mèi qǐ shào guī。
君子守一官,乌肯苟简为。jūn zi shǒu yī guān,wū kěn gǒu jiǎn wèi。
奈何如秋葭,信狂风离披。nài hé rú qiū jiā,xìn kuáng fēng lí pī。
漫行恐污德,漫止将败机。màn xíng kǒng wū dé,màn zhǐ jiāng bài jī。
漫默买猜谤,漫言来诟讥。màn mò mǎi cāi bàng,màn yán lái gòu jī。
漫尉谢答客,愿客深长思。màn wèi xiè dá kè,yuàn kè shēn zhǎng sī。
漫行无轨躅,漫止无絷鞿。màn xíng wú guǐ zhú,màn zhǐ wú zhí jī。
漫默怨者寡,漫言知者希。màn mò yuàn zhě guǎ,màn yán zhī zhě xī。
吾生漫叟后,不券与之齐。wú shēng màn sǒu hòu,bù quàn yǔ zhī qí。
于戏独如子,因使目为眉。yú xì dú rú zi,yīn shǐ mù wèi méi。
强颜不计返,乾坤一醯鸡。qiáng yán bù jì fǎn,qián kūn yī xī jī。
昆仑视糟垤,既化不自知。kūn lún shì zāo dié,jì huà bù zì zhī。
悔吝虽万涂,直道甚坦夷。huǐ lìn suī wàn tú,zhí dào shén tǎn yí。
覆辙索孤竹,奔车求仲尼。fù zhé suǒ gū zhú,bēn chē qiú zhòng ní。
以旌招虞人,贱者不肯尸。yǐ jīng zhāo yú rén,jiàn zhě bù kěn shī。
玉润安可涸,日光安可缁。yù rùn ān kě hé,rì guāng ān kě zī。
斯言出系表,当以罔象窥。sī yán chū xì biǎo,dāng yǐ wǎng xiàng kuī。
赋分有自然,那用时世移。fù fēn yǒu zì rán,nà yòng shí shì yí。
吾漫诚难改,尽醉不敢辞。wú màn chéng nán gǎi,jǐn zuì bù gǎn cí。

按田

黄庭坚

河水积峥嵘,山雪晴索寞。hé shuǐ jī zhēng róng,shān xuě qíng suǒ mò。
幽斋怯寒威,况复出城郭。yōu zhāi qiè hán wēi,kuàng fù chū chéng guō。
马为猬毛缩,人叹狐裘薄。mǎ wèi wèi máo suō,rén tàn hú qiú báo。
淤泥虎迹交,丛社乌声乐。yū ní hǔ jì jiāo,cóng shè wū shēng lè。
桥经野烧断,崖值天风落。qiáo jīng yě shāo duàn,yá zhí tiān fēng luò。
泄云迷鸿蒙,戴石瘦荦峃。xiè yún mí hóng méng,dài shí shòu luò xué。
攀缘若登天,扶服如入橐。pān yuán ruò dēng tiān,fú fú rú rù tuó。
穷幽至河麋,落日更盘礴。qióng yōu zhì hé mí,luò rì gèng pán bó。
新民数十家,飘寓初栖托。xīn mín shù shí jiā,piāo yù chū qī tuō。
壮产无惰农,荒榛尽开凿。zhuàng chǎn wú duò nóng,huāng zhēn jǐn kāi záo。
临流遣官丁,悉使呼老弱。lín liú qiǎn guān dīng,xī shǐ hū lǎo ruò。
恩言谕官意,鄣水陂可作。ēn yán yù guān yì,zhāng shuǐ bēi kě zuò。
春秧百顷毬,秋报千仓穫。chūn yāng bǎi qǐng qiú,qiū bào qiān cāng huò。
掉头笑应侬,吾麦自不恶。diào tóu xiào yīng nóng,wú mài zì bù è。
麦苗不为稻,诚恐非民瘼。mài miáo bù wèi dào,chéng kǒng fēi mín mò。
不知肉食者,何必苦改作。bù zhī ròu shí zhě,hé bì kǔ gǎi zuò。
我行疲鞍马,且用休羁络。wǒ xíng pí ān mǎ,qiě yòng xiū jī luò。
艰难相顾叹,共道折腰错。jiān nán xiāng gù tàn,gòng dào zhé yāo cuò。
势穷不得已,来自取束缚。shì qióng bù dé yǐ,lái zì qǔ shù fù。
月明夜萧萧,解衣宽带索。yuè míng yè xiāo xiāo,jiě yī kuān dài suǒ。
卧看云行天,北斗挂屋角。wò kàn yún xíng tiān,běi dòu guà wū jiǎo。
析薪爨酒鼎,兴至且相酌。xī xīn cuàn jiǔ dǐng,xīng zhì qiě xiāng zhuó。

送苏太祝归石城

黄庭坚

苏侯恃才颇跌宕,常欲立谈取将相。sū hóu shì cái pǒ diē dàng,cháng yù lì tán qǔ jiāng xiāng。
风期家世非一朝,于我今为丈人行。fēng qī jiā shì fēi yī cháo,yú wǒ jīn wèi zhàng rén xíng。
偶然把酒叶公城,胸怀披尽能谑浪。ǒu rán bǎ jiǔ yè gōng chéng,xiōng huái pī jǐn néng xuè làng。
画烛如椽吐白虹,花枝围坐红相向。huà zhú rú chuán tǔ bái hóng,huā zhī wéi zuò hóng xiāng xiàng。
夜如何其不忍起,风吹日照离筵上。yè rú hé qí bù rěn qǐ,fēng chuī rì zhào lí yán shàng。
醉中一笑挥万金,眼前快意诚为当。zuì zhōng yī xiào huī wàn jīn,yǎn qián kuài yì chéng wèi dāng。
仆夫结束底死催,马翻玉勒嘶归鞅。pū fū jié shù dǐ sǐ cuī,mǎ fān yù lēi sī guī yāng。
南驱面有千里尘,道远回首几惆怅。nán qū miàn yǒu qiān lǐ chén,dào yuǎn huí shǒu jǐ chóu chàng。
汉阳津上游女多,何日石城荡两桨。hàn yáng jīn shàng yóu nǚ duō,hé rì shí chéng dàng liǎng jiǎng。
莫倚卢家有莫愁,便成翻手辜前赏。mò yǐ lú jiā yǒu mò chóu,biàn chéng fān shǒu gū qián shǎng。

寄季张

黄庭坚

园中看笋已成竹,阶下种槐还得阴。yuán zhōng kàn sǔn yǐ chéng zhú,jiē xià zhǒng huái hái dé yīn。
出门望君车马绝,临水问信鲤鱼沈。chū mén wàng jūn chē mǎ jué,lín shuǐ wèn xìn lǐ yú shěn。
赠君以匠石斸泥之利器,渊明无弦之素琴。zèng jūn yǐ jiàng shí zhǔ ní zhī lì qì,yuān míng wú xián zhī sù qín。
此书到日可归来,思子妙质为知音。cǐ shū dào rì kě guī lái,sī zi miào zhì wèi zhī yīn。

赠陈公益

黄庭坚

陈子善学问,正色锄其骄。chén zi shàn xué wèn,zhèng sè chú qí jiāo。
束身居言前,析理在意标。shù shēn jū yán qián,xī lǐ zài yì biāo。
心随出处乐,性与寂寞超。xīn suí chū chù lè,xìng yǔ jì mò chāo。
安安而雅雅,不以行险徼。ān ān ér yǎ yǎ,bù yǐ xíng xiǎn jiǎo。
王良驭骥子,冉弱六辔调。wáng liáng yù jì zi,rǎn ruò liù pèi diào。
自吾与之游,忘味如闻韶。zì wú yǔ zhī yóu,wàng wèi rú wén sháo。
志道斯近神,庄生说承蜩。zhì dào sī jìn shén,zhuāng shēng shuō chéng tiáo。
顾恐陈子止,谁能中道要。gù kǒng chén zi zhǐ,shuí néng zhōng dào yào。
我求一饭饱,黄绶强折腰。wǒ qiú yī fàn bǎo,huáng shòu qiáng zhé yāo。
取舍不由己,悲哉马衔镳。qǔ shě bù yóu jǐ,bēi zāi mǎ xián biāo。
长啸天地闲,搔首独无聊。zhǎng xiào tiān dì xián,sāo shǒu dú wú liáo。
雅约青山云,伊人与逍遥。yǎ yuē qīng shān yún,yī rén yǔ xiāo yáo。
有如渝此盟,白日尚昭昭。yǒu rú yú cǐ méng,bái rì shàng zhāo zhāo。
平时多英豪,楚楚在本朝。píng shí duō yīng háo,chǔ chǔ zài běn cháo。
吾徒固长物,分当老箪瓢。wú tú gù zhǎng wù,fēn dāng lǎo dān piáo。

将归叶先寄明复季常

黄庭坚

初日照屋山,好鸟哢檐角。chū rì zhào wū shān,hǎo niǎo lòng yán jiǎo。
卷帘吏却扫,斋舍寒萧索。juǎn lián lì què sǎo,zhāi shě hán xiāo suǒ。
呼儿篘春醪,期与夫子酌。hū ér chōu chūn láo,qī yǔ fū zi zhuó。
简书驱我出,冲雪冻两脚。jiǎn shū qū wǒ chū,chōng xuě dòng liǎng jiǎo。
莫行星辉辉,晓起鸡喔喔。mò xíng xīng huī huī,xiǎo qǐ jī ō ō。
青烟过空村,商旅无远橐。qīng yān guò kōng cūn,shāng lǚ wú yuǎn tuó。
岂不欲少留,王事苦敦薄。qǐ bù yù shǎo liú,wáng shì kǔ dūn báo。
平生白眼人,今日折腰诺。píng shēng bái yǎn rén,jīn rì zhé yāo nuò。
可怜五斗米,夺我一溪乐。kě lián wǔ dòu mǐ,duó wǒ yī xī lè。
公等何逍遥,睥睨寄讲学。gōng děng hé xiāo yáo,pì nì jì jiǎng xué。
谈犀振清风,棋局落秋雹。tán xī zhèn qīng fēng,qí jú luò qiū báo。
云阴愁蒙鸿,山路险荦确。yún yīn chóu méng hóng,shān lù xiǎn luò què。
慎无告归轩,使我数日恶。shèn wú gào guī xuān,shǐ wǒ shù rì è。
羸骖逆归心,旋泞蹶霜泺。léi cān nì guī xīn,xuán nìng jué shuāng luò。
悲嘶惜鄣泥,短棰冷难捉。bēi sī xī zhāng ní,duǎn chuí lěng nán zhuō。
南征喜气动,迎面蛛丝落。nán zhēng xǐ qì dòng,yíng miàn zhū sī luò。
买网鲙金橙,归偿炊黍约。mǎi wǎng kuài jīn chéng,guī cháng chuī shǔ yuē。

送张仲谋

黄庭坚

竹鸡相呼泥滑滑,夜雨连明溪涨阔。zhú jī xiāng hū ní huá huá,yè yǔ lián míng xī zhǎng kuò。
门前马作远行嘶,乃是张侯来访别。mén qián mǎ zuò yuǎn xíng sī,nǎi shì zhāng hóu lái fǎng bié。
入门下马未暖席,猛如秋鹰欲飞掣。rù mén xià mǎ wèi nuǎn xí,měng rú qiū yīng yù fēi chè。
黄花可浮惜别杯,官沽苦酸不堪设。huáng huā kě fú xī bié bēi,guān gū kǔ suān bù kān shè。
张侯少年气高秀,太华孤峰带冰雪。zhāng hóu shǎo nián qì gāo xiù,tài huá gū fēng dài bīng xuě。
袖中日日有新诗,正与秋虫同一律。xiù zhōng rì rì yǒu xīn shī,zhèng yǔ qiū chóng tóng yī lǜ。
吏曹不能弄以事,太尉家儿尽英悊。lì cáo bù néng nòng yǐ shì,tài wèi jiā ér jǐn yīng zhé。
穷愁寂寞双凫县,唯子可输肝胆说。qióng chóu jì mò shuāng fú xiàn,wéi zi kě shū gān dǎn shuō。
游君宫室如芝兰,于我弟兄比瓜葛。yóu jūn gōng shì rú zhī lán,yú wǒ dì xiōng bǐ guā gé。
相亲更觉相去难,挽断衫袖不忍诀。xiāng qīn gèng jué xiāng qù nán,wǎn duàn shān xiù bù rěn jué。
缅怀君家方盛时,乃翁屡把连城节。miǎn huái jūn jiā fāng shèng shí,nǎi wēng lǚ bǎ lián chéng jié。
北使初随富亳州,万死弗顾探虎穴。běi shǐ chū suí fù bó zhōu,wàn sǐ fú gù tàn hǔ xué。
煌煌忠概奖王命,汝等于今仕朝列。huáng huáng zhōng gài jiǎng wáng mìng,rǔ děng yú jīn shì cháo liè。
稍开塞上秋草黄,螗螂怒臂当车辙。shāo kāi sāi shàng qiū cǎo huáng,táng láng nù bì dāng chē zhé。
将军西拥十万师,谋士各伸三寸舌。jiāng jūn xī yōng shí wàn shī,móu shì gè shēn sān cùn shé。
胡不还家读父书,上疏论兵款天阙。hú bù hái jiā dú fù shū,shàng shū lùn bīng kuǎn tiān quē。
燕然山石可磨镌,谁能御子勒勋伐。yàn rán shān shí kě mó juān,shuí néng yù zi lēi xūn fá。
功业未成且自爱,早寄书来慰饥渴。gōng yè wèi chéng qiě zì ài,zǎo jì shū lái wèi jī kě。

拟君子法天运

黄庭坚

君子法天运,不言行四时。jūn zi fǎ tiān yùn,bù yán xíng sì shí。
提提无近功,成岁乃可知。tí tí wú jìn gōng,chéng suì nǎi kě zhī。
明窥秋毫端,耳察穴蚁争。míng kuī qiū háo duān,ěr chá xué yǐ zhēng。
群材极为力,阴拱收视听。qún cái jí wèi lì,yīn gǒng shōu shì tīng。
三辰从昏明,万物安性命。sān chén cóng hūn míng,wàn wù ān xìng mìng。
因时有更张,斟酌如斗柄。yīn shí yǒu gèng zhāng,zhēn zhuó rú dòu bǐng。
细人趋眼前,翻手覆手闲。xì rén qū yǎn qián,fān shǒu fù shǒu xián。
狂风吹长林,何枝鸟能安。kuáng fēng chuī zhǎng lín,hé zhī niǎo néng ān。
须臾诚快意,狼籍不可言。xū yú chéng kuài yì,láng jí bù kě yán。