古诗词

南山罗汉赞十六首

黄庭坚

【其一】
大阿罗汉宾度罗,奉持末后如来印。dà ā luó hàn bīn dù luó,fèng chí mò hòu rú lái yìn。
日中一钵千家饭,处处作佛事饶益。rì zhōng yī bō qiān jiā fàn,chù chù zuò fú shì ráo yì。
以我身心五分香,作光明云雨大千。yǐ wǒ shēn xīn wǔ fēn xiāng,zuò guāng míng yún yǔ dà qiān。
取火燃香世界主,能遍法界唯心办。qǔ huǒ rán xiāng shì jiè zhǔ,néng biàn fǎ jiè wéi xīn bàn。
【其二】
佛记一切贤圣众,皆以无为有差别。fú jì yī qiè xián shèng zhòng,jiē yǐ wú wèi yǒu chà bié。
如来乃至阿罗汉,同入涅槃三昧海。rú lái nǎi zhì ā luó hàn,tóng rù niè pán sān mèi hǎi。
二乘设不见此理,是则波旬颠倒想。èr chéng shè bù jiàn cǐ lǐ,shì zé bō xún diān dào xiǎng。
稽首迦诺迦伐蹉,看花结印同无相。jī shǒu jiā nuò jiā fá cuō,kàn huā jié yìn tóng wú xiāng。
【其三】
驾羊超出风火宅,跨兔求度生死河。jià yáng chāo chū fēng huǒ zhái,kuà tù qiú dù shēng sǐ hé。
者乘如来初方便,自彻海漩三昧底。zhě chéng rú lái chū fāng biàn,zì chè hǎi xuán sān mèi dǐ。
三乘如来悲愿力,身如光影现十方。sān chéng rú lái bēi yuàn lì,shēn rú guāng yǐng xiàn shí fāng。
持经不染文字相,是名第一离欲者。chí jīng bù rǎn wén zì xiāng,shì míng dì yī lí yù zhě。
【其四】
斑斑之兽本山林,升堂入室作舆卫。bān bān zhī shòu běn shān lín,shēng táng rù shì zuò yú wèi。
小僧奉施军持水,弭耳来受救渴供。xiǎo sēng fèng shī jūn chí shuǐ,mǐ ěr lái shòu jiù kě gōng。
胸中猛虎自调服,是故异物成一家。xiōng zhōng měng hǔ zì diào fú,shì gù yì wù chéng yī jiā。
我观阎浮提众生,同床猜忌若冰炭。wǒ guān yán fú tí zhòng shēng,tóng chuáng cāi jì ruò bīng tàn。
【其五】
稽首具六波罗密,稽首得无生法忍。jī shǒu jù liù bō luó mì,jī shǒu dé wú shēng fǎ rěn。
稽首佛敕久住世,稽首救世不倦者。jī shǒu fú chì jiǔ zhù shì,jī shǒu jiù shì bù juàn zhě。
天上人间福田施,心无高下依佛慧。tiān shàng rén jiān fú tián shī,xīn wú gāo xià yī fú huì。
遍与有情作功德,故受孔雀堕尾供。biàn yǔ yǒu qíng zuò gōng dé,gù shòu kǒng què duò wěi gōng。
【其六】
能以一切声闻佛,能以法忍出世法。néng yǐ yī qiè shēng wén fú,néng yǐ fǎ rěn chū shì fǎ。
宴坐分身应十方,不取涅槃自饶益。yàn zuò fēn shēn yīng shí fāng,bù qǔ niè pán zì ráo yì。
伏住泥沙观止水,中有菩萨清凉月。fú zhù ní shā guān zhǐ shuǐ,zhōng yǒu pú sà qīng liáng yuè。
无明风起作浪波,方会如来同觉海。wú míng fēng qǐ zuò làng bō,fāng huì rú lái tóng jué hǎi。
【其七】
佛光影中大杜多,八万细行灭尘劳。fú guāng yǐng zhōng dà dù duō,bā wàn xì xíng miè chén láo。
爱护有情如眼目,胡奴来供滤水囊。ài hù yǒu qíng rú yǎn mù,hú nú lái gōng lǜ shuǐ náng。
手持白拂起清风,奉持所闻佛直指。shǒu chí bái fú qǐ qīng fēng,fèng chí suǒ wén fú zhí zhǐ。
小根魔子欲横戈,弓折箭尽皆消霣。xiǎo gēn mó zi yù héng gē,gōng zhé jiàn jǐn jiē xiāo yǔn。
【其八】
百和香中本无我,光透尘劳一一法。bǎi hé xiāng zhōng běn wú wǒ,guāng tòu chén láo yī yī fǎ。
佛法本从空处起,炳然字义照太空。fú fǎ běn cóng kōng chù qǐ,bǐng rán zì yì zhào tài kōng。
以此一香应发心,东方出日西方雨。yǐ cǐ yī xiāng yīng fā xīn,dōng fāng chū rì xī fāng yǔ。
我今稽首伐阇罗,是真离欲阿罗汉。wǒ jīn jī shǒu fá dū luó,shì zhēn lí yù ā luó hàn。
【其九】
香醉山中夏木阴,来禽磊磊承风雾。xiāng zuì shān zhōng xià mù yīn,lái qín lěi lěi chéng fēng wù。
山鸟冲飞堕圣前,小僧澡雪羞时供。shān niǎo chōng fēi duò shèng qián,xiǎo sēng zǎo xuě xiū shí gōng。
胡奴知是说法时,故奉金炉听时事。hú nú zhī shì shuō fǎ shí,gù fèng jīn lú tīng shí shì。
有说法相无言说,无说无闻是真说。yǒu shuō fǎ xiāng wú yán shuō,wú shuō wú wén shì zhēn shuō。
【其十】
庞眉寂默坐空禅,万年一念无缘促。páng méi jì mò zuò kōng chán,wàn nián yī niàn wú yuán cù。
手珠犹作奢摩他,寄迹普贤修万行。shǒu zhū yóu zuò shē mó tā,jì jì pǔ xián xiū wàn xíng。
梵天来献瑜伽具,问人亲见世尊来。fàn tiān lái xiàn yú gā jù,wèn rén qīn jiàn shì zūn lái。
拨开眉目示梵王,诸天皆得法眼净。bō kāi méi mù shì fàn wáng,zhū tiān jiē dé fǎ yǎn jìng。
【其十一】
一身入定多身出,屈申臂顷四天下。yī shēn rù dìng duō shēn chū,qū shēn bì qǐng sì tiān xià。
如世箧藏诸有物,及以丝缕舞工木。rú shì qiè cáng zhū yǒu wù,jí yǐ sī lǚ wǔ gōng mù。
小儿赞叹或恐怖,耆老智者但袖手。xiǎo ér zàn tàn huò kǒng bù,qí lǎo zhì zhě dàn xiù shǒu。
佛说神通方便力,度脱众生具功德。fú shuō shén tōng fāng biàn lì,dù tuō zhòng shēng jù gōng dé。
【其十二】
四十九年大教主,波旬请故入涅槃。sì shí jiǔ nián dà jiào zhǔ,bō xún qǐng gù rù niè pán。
佛身常寻法界住,非其境界故不见。fú shēn cháng xún fǎ jiè zhù,fēi qí jìng jiè gù bù jiàn。
未法众生鲜福田,众魔染衣汗戒律。wèi fǎ zhòng shēng xiān fú tián,zhòng mó rǎn yī hàn jiè lǜ。
稽首那迦住世间,令我常生遇佛想。jī shǒu nà jiā zhù shì jiān,lìng wǒ cháng shēng yù fú xiǎng。
【其十三】
如来宝仗降魔相,慈悲威怒震十方。rú lái bǎo zhàng jiàng mó xiāng,cí bēi wēi nù zhèn shí fāng。
毒龙帖耳收雷霆,逆鳞可摩若家狗。dú lóng tiē ěr shōu léi tíng,nì lín kě mó ruò jiā gǒu。
我法未尝恼众生,不令肆毒生恐怖。wǒ fǎ wèi cháng nǎo zhòng shēng,bù lìng sì dú shēng kǒng bù。
但以本来悲愿力,情与无情共一家。dàn yǐ běn lái bēi yuàn lì,qíng yǔ wú qíng gòng yī jiā。
【其十四】
八万四千宝浮图,不如一念心清净。bā wàn sì qiān bǎo fú tú,bù rú yī niàn xīn qīng jìng。
惟此有相擅施福,三涂八难所依怙。wéi cǐ yǒu xiāng shàn shī fú,sān tú bā nán suǒ yī hù。
佛以一花示迦叶,笑中有刀世不解。fú yǐ yī huā shì jiā yè,xiào zhōng yǒu dāo shì bù jiě。
而以法尽付诸人,深藏宝骨待梅里。ér yǐ fǎ jǐn fù zhū rén,shēn cáng bǎo gǔ dài méi lǐ。
【其十五】
万山相倚碧巑岏,灵鹫一峰圣贤宅。wàn shān xiāng yǐ bì cuán wán,líng jiù yī fēng shèng xián zhái。
如来往昔经行处,林泉鸟兽皆逆向。rú lái wǎng xī jīng xíng chù,lín quán niǎo shòu jiē nì xiàng。
清净眷属千五百,无日不闻钟磬音。qīng jìng juàn shǔ qiān wǔ bǎi,wú rì bù wén zhōng qìng yīn。
阎浮提中大福田,莲花会上菩提记。yán fú tí zhōng dà fú tián,lián huā huì shàng pú tí jì。
【其十六】
持轴山中大慈圣,普应诸供作佛事。chí zhóu shān zhōng dà cí shèng,pǔ yīng zhū gōng zuò fú shì。
虽设大铃金刚杵,如世休马櫜弓矢。suī shè dà líng jīn gāng chǔ,rú shì xiū mǎ gāo gōng shǐ。
龙女来献九渊珠,无心奉施无心受。lóng nǚ lái xiàn jiǔ yuān zhū,wú xīn fèng shī wú xīn shòu。
清净之众见寻常,相视还如土木偶。qīng jìng zhī zhòng jiàn xún cháng,xiāng shì hái rú tǔ mù ǒu。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

次韵正仲三丈自衡山返命舍驿过外舅师厚赠答

黄庭坚

昏昏市井气,呫呫儿女语。hūn hūn shì jǐng qì,tiè tiè ér nǚ yǔ。
禽喧声百种,春作事万绪。qín xuān shēng bǎi zhǒng,chūn zuò shì wàn xù。
人间鸡黍期,天上德星聚。rén jiān jī shǔ qī,tiān shàng dé xīng jù。
乖离略十年,发白齿龃龉。guāi lí lüè shí nián,fā bái chǐ jǔ yǔ。
太史祷衡丘,佐王用貔虎。tài shǐ dǎo héng qiū,zuǒ wáng yòng pí hǔ。
子云免大夫,草玄空自苦。zi yún miǎn dà fū,cǎo xuán kōng zì kǔ。
人生只尔是,付与瓮头醑。rén shēng zhǐ ěr shì,fù yǔ wèng tóu xǔ。

次韵子瞻春菜

黄庭坚

北方春蔬嚼冰雪,妍暖思采南山蕨。běi fāng chūn shū jué bīng xuě,yán nuǎn sī cǎi nán shān jué。
韭苗水饼姑置之,苦菜黄鸡羹糁滑。jiǔ miáo shuǐ bǐng gū zhì zhī,kǔ cài huáng jī gēng sǎn huá。
莼丝色紫菰首白,蒌蒿芽甜蔊头辣。chún sī sè zǐ gū shǒu bái,lóu hāo yá tián hǎn tóu là。
生菹入汤翻手成,芼以姜橙夸缕抹。shēng jū rù tāng fān shǒu chéng,mào yǐ jiāng chéng kuā lǚ mǒ。
惊雷菌子出万钉,白鹅截掌鳖解甲。jīng léi jūn zi chū wàn dīng,bái é jié zhǎng biē jiě jiǎ。
琅玕森深未飘箨,软炊香粳煨短茁。láng gān sēn shēn wèi piāo tuò,ruǎn chuī xiāng jīng wēi duǎn zhuó。
万钱自是宰相事,一饭且从吾党说。wàn qián zì shì zǎi xiāng shì,yī fàn qiě cóng wú dǎng shuō。
公如端为苦笋归,明日青衫诚可脱。gōng rú duān wèi kǔ sǔn guī,míng rì qīng shān chéng kě tuō。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

雪霁草木动,春融烟景和。xuě jì cǎo mù dòng,chūn róng yān jǐng hé。
嘉晨掩关坐,如此节物何。jiā chén yǎn guān zuò,rú cǐ jié wù hé。
同游得二子,晤对不在多。tóng yóu dé èr zi,wù duì bù zài duō。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

不知鞍马倦,想见洲渚春。bù zhī ān mǎ juàn,xiǎng jiàn zhōu zhǔ chūn。
清昼锁芳园,谁家停画轮。qīng zhòu suǒ fāng yuán,shuí jiā tíng huà lún。
高柳极有思,向风招游人。gāo liǔ jí yǒu sī,xiàng fēng zhāo yóu rén。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

渐嘉楼外花,嘉赏亭边柳。jiàn jiā lóu wài huā,jiā shǎng tíng biān liǔ。
作者归山丘,今春为谁有。zuò zhě guī shān qiū,jīn chūn wèi shuí yǒu。
千秋万岁后,还复来游否。qiān qiū wàn suì hòu,hái fù lái yóu fǒu。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

城南有佳园,风物迎马首。chéng nán yǒu jiā yuán,fēng wù yíng mǎ shǒu。
但赏主人竹,不饮主人酒。dàn shǎng zhǔ rén zhú,bù yǐn zhǔ rén jiǔ。
红日媚紫苔,轻风泛春柳。hóng rì mèi zǐ tái,qīng fēng fàn chūn liǔ。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

三公未白发,十辈乘朱轮。sān gōng wèi bái fā,shí bèi chéng zhū lún。
只取人看好,何益百年身。zhǐ qǔ rén kàn hǎo,hé yì bǎi nián shēn。
但愿长今日,清樽对故人。dàn yuàn zhǎng jīn rì,qīng zūn duì gù rén。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

江梅香冷淡,开遍未全疏。jiāng méi xiāng lěng dàn,kāi biàn wèi quán shū。
已有耐寒蝶,双飞上花须。yǐ yǒu nài hán dié,shuāng fēi shàng huā xū。
今夜严城角,肯留花在无。jīn yè yán chéng jiǎo,kěn liú huā zài wú。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

我思五柳翁,解作一生事。wǒ sī wǔ liǔ wēng,jiě zuò yī shēng shì。
得钱送酒家,便静寻山寺。dé qián sòng jiǔ jiā,biàn jìng xún shān sì。
念我还如此,翁应会人意。niàn wǒ hái rú cǐ,wēng yīng huì rén yì。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

庭空日色静,楼迥钟声迟。tíng kōng rì sè jìng,lóu jiǒng zhōng shēng chí。
褐叟已争席,驯鸦更不疑。hè sǒu yǐ zhēng xí,xùn yā gèng bù yí。
同来复同去,竟别我为谁。tóng lái fù tóng qù,jìng bié wǒ wèi shuí。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

谢甥有逸兴,李髯非不嘉。xiè shēng yǒu yì xīng,lǐ rán fēi bù jiā。
苦思梦春草,醉狂眠酒家。kǔ sī mèng chūn cǎo,zuì kuáng mián jiǔ jiā。
斯游无俗物,傲睨至昏鸦。sī yóu wú sú wù,ào nì zhì hūn yā。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

寺古老僧静,亭阴修竹多。sì gǔ lǎo sēng jìng,tíng yīn xiū zhú duō。
莱公作州日,部曲屡经过。lái gōng zuò zhōu rì,bù qū lǚ jīng guò。
众推识公面,苍石眠绿莎。zhòng tuī shí gōng miàn,cāng shí mián lǜ shā。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

盛时众吹嘘,谪去众毁辱。shèng shí zhòng chuī xū,zhé qù zhòng huǐ rǔ。
不为公存亡,幽兰春自绿。bù wèi gōng cún wáng,yōu lán chūn zì lǜ。
欲书名相传,安得南山竹。yù shū míng xiāng chuán,ān dé nán shān zhú。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

昔公调鼎实,指顾九庙尊。xī gōng diào dǐng shí,zhǐ gù jiǔ miào zūn。
郡国富士马,于今开塞垣。jùn guó fù shì mǎ,yú jīn kāi sāi yuán。
谁能起公死,为国守北门。shuí néng qǐ gōng sǐ,wèi guó shǒu běi mén。

丙寅十四首效韦苏州

黄庭坚

出身世丧道,解绶饥驱我。chū shēn shì sàng dào,jiě shòu jī qū wǒ。
杯中得醉乡,去就不复果。bēi zhōng dé zuì xiāng,qù jiù bù fù guǒ。
岂为俗人言,达人傥余可。qǐ wèi sú rén yán,dá rén tǎng yú kě。