古诗词

县斋清坐有怀

李光

学道未忘名,欲跨扬州鹤。xué dào wèi wàng míng,yù kuà yáng zhōu hè。
渊明赋归来,颇恨未恢廓。yuān míng fù guī lái,pǒ hèn wèi huī kuò。
平生刚褊性,敢避穷兽搏。píng shēng gāng biǎn xìng,gǎn bì qióng shòu bó。
君诗如清琴,平淡犹贺若。jūn shī rú qīng qín,píng dàn yóu hè ruò。
泠然山水音,妙响振林壑。líng rán shān shuǐ yīn,miào xiǎng zhèn lín hè。
宁为太史走,岂事桓温幕。níng wèi tài shǐ zǒu,qǐ shì huán wēn mù。
乐哉吴望游,微凉生殿阁。lè zāi wú wàng yóu,wēi liáng shēng diàn gé。
况兹积雨后,枕簟谢焚灼。kuàng zī jī yǔ hòu,zhěn diàn xiè fén zhuó。
未能去三彭,便可休六凿。wèi néng qù sān péng,biàn kě xiū liù záo。
跌宕文字间,诗酒自相酢。diē dàng wén zì jiān,shī jiǔ zì xiāng cù。
气凌李杜豪,力振曹刘弱。qì líng lǐ dù háo,lì zhèn cáo liú ruò。
偏师攻长城,稍稍出方略。piān shī gōng zhǎng chéng,shāo shāo chū fāng lüè。
山川助离骚,景象如宿约。shān chuān zhù lí sāo,jǐng xiàng rú sù yuē。
阴风起虚籁,暮霭昏城郭。yīn fēng qǐ xū lài,mù ǎi hūn chéng guō。
菡萏泛金塘,筼筜陨银箨。hàn dàn fàn jīn táng,yún dāng yǔn yín tuò。
卧看晓参横,坐待残月落。wò kàn xiǎo cān héng,zuò dài cán yuè luò。
不愁衣典尽,尊空莫起酌。bù chóu yī diǎn jǐn,zūn kōng mò qǐ zhuó。
明朝醉复醒,生忧押垂脚。míng cháo zuì fù xǐng,shēng yōu yā chuí jiǎo。
李光

李光

李光(1078年12月16日[1] —1159年4月22日),字泰发,一作字泰定,号转物老人。越州上虞(今浙江上虞东南)人。南宋名臣、文学家、词人,南宋四名臣之一,唐汝阳王李琎之后。徽宗崇宁五年(1106年)进士,调知开化县,移知常熟县。累官至参知政事,因与秦桧不合,出知绍兴府,改提举洞霄宫。绍兴十一年(1141年),贬藤州安置,后更贬至昌化军。秦桧死,内迁郴州。绍兴二十八年(1158年),复左朝奉大夫。绍兴二十九年(1159年),致仕,行至江州卒,年八十二。宋孝宗即位后,赠资政殿学士,赐谥庄简。有前后集三十卷,已佚。又有《椒亭小集》、《庄简集》等。 李光的作品>>

猜您喜欢

游石桥三绝

李光

要观台岭百千灯,云水飘然愧衲僧。yào guān tái lǐng bǎi qiān dēng,yún shuǐ piāo rán kuì nà sēng。
且寄此身江海上,不辞千里旋敲冰。qiě jì cǐ shēn jiāng hǎi shàng,bù cí qiān lǐ xuán qiāo bīng。

游石桥三绝

李光

此身游走半尘寰,赢得颜衰两鬓斑。cǐ shēn yóu zǒu bàn chén huán,yíng dé yán shuāi liǎng bìn bān。
要是胸中未豪壮,重来海际看涛山。yào shì xiōng zhōng wèi háo zhuàng,zhòng lái hǎi jì kàn tāo shān。

游石桥三绝

李光

海上群鸥了不惊,山中草木漫知名。hǎi shàng qún ōu le bù jīng,shān zhōng cǎo mù màn zhī míng。
只应门外苍顽石,犹记幽人曳杖声。zhǐ yīng mén wài cāng wán shí,yóu jì yōu rén yè zhàng shēng。

游大龙湫观瀑亭遇小雨成咏

李光

十里苍崖转碧空,出山云雨细蒙蒙。shí lǐ cāng yá zhuǎn bì kōng,chū shān yún yǔ xì méng méng。
只因便是龙湫瀑,溅沫飞流逐晚风。zhǐ yīn biàn shì lóng jiǎo pù,jiàn mò fēi liú zhú wǎn fēng。

过小江渡行村落间爱其风土偶成

李光

未到清溪水半浑,山围莲荡鹭成群。wèi dào qīng xī shuǐ bàn hún,shān wéi lián dàng lù chéng qún。
槿篱竹坞疑无路,鸡犬时时隔岸闻。jǐn lí zhú wù yí wú lù,jī quǎn shí shí gé àn wén。

入雁荡山

李光

梦想清游觉又非,十年云水与心违。mèng xiǎng qīng yóu jué yòu fēi,shí nián yún shuǐ yǔ xīn wéi。
名山今属分符客,不羡凌空振锡飞。míng shān jīn shǔ fēn fú kè,bù xiàn líng kōng zhèn xī fēi。

丁巳十二月二十六日过吾村早饭宿后溪三首

李光

梅蕊凌寒雪未消,青帘红旆巧相招。méi ruǐ líng hán xuě wèi xiāo,qīng lián hóng pèi qiǎo xiāng zhāo。
十年不踏江山路,过尽吾村独木桥。shí nián bù tà jiāng shān lù,guò jǐn wú cūn dú mù qiáo。

丁巳十二月二十六日过吾村早饭宿后溪三首

李光

出处平生岂有心,心忧时事力难任。chū chù píng shēng qǐ yǒu xīn,xīn yōu shí shì lì nán rèn。
饱看雁荡佳山水,却入江西剑戟林。bǎo kàn yàn dàng jiā shān shuǐ,què rù jiāng xī jiàn jǐ lín。

丁巳十二月二十六日过吾村早饭宿后溪三首

李光

过尽关山到水村,衾裯犹讶四时温。guò jǐn guān shān dào shuǐ cūn,qīn chóu yóu yà sì shí wēn。
朔风凛凛催飞雪,似与幽人洗瘴痕。shuò fēng lǐn lǐn cuī fēi xuě,shì yǔ yōu rén xǐ zhàng hén。

过亡妹坟有感

李光

死生契阔不堪论,鸿雁惊飞只断魂。sǐ shēng qì kuò bù kān lùn,hóng yàn jīng fēi zhǐ duàn hún。
白首重来作寒食,数行老泪洒松根。bái shǒu zhòng lái zuò hán shí,shù xíng lǎo lèi sǎ sōng gēn。

离天姥五里入石桥路

李光

江湖方喜脱风波,岭路还惊上下坡。jiāng hú fāng xǐ tuō fēng bō,lǐng lù hái jīng shàng xià pō。
赖自随身有竿木,南来未怕石头多。lài zì suí shēn yǒu gān mù,nán lái wèi pà shí tóu duō。

过丰城

李光

匣藏千古秘潜虬,夜吐光芒犯斗牛。xiá cáng qiān gǔ mì qián qiú,yè tǔ guāng máng fàn dòu niú。
欲把精钢付陶冶,散为和气满田畴。yù bǎ jīng gāng fù táo yě,sàn wèi hé qì mǎn tián chóu。

予与天台才上座相别逾二十年惠然抱琴见访老懒日困朱墨度不能款戏赠小诗

李光

当时指法杳难寻,二十年来枉用心。dāng shí zhǐ fǎ yǎo nán xún,èr shí nián lái wǎng yòng xīn。
却抱孤桐林下去,青山流水自知音。què bào gū tóng lín xià qù,qīng shān liú shuǐ zì zhī yīn。

予去开化三十年戊午仲冬自江西召还道由江山境感叹成小诗

李光

依然山色与溪声,岁月峥嵘只自惊。yī rán shān sè yǔ xī shēng,suì yuè zhēng róng zhǐ zì jīng。
独有老农能耐久,路傍犹说长官清。dú yǒu lǎo nóng néng nài jiǔ,lù bàng yóu shuō zhǎng guān qīng。

过清江寄向伯恭

李光

清江已在烟城外,碧瓦珠帘隔断桥。qīng jiāng yǐ zài yān chéng wài,bì wǎ zhū lián gé duàn qiáo。
不见芗林真面目,霜花风叶暮萧萧。bù jiàn xiāng lín zhēn miàn mù,shuāng huā fēng yè mù xiāo xiāo。