古诗词

竹枝词

徐熥

妾住西湖旧狭邪,孤山深处是郎家。qiè zhù xī hú jiù xiá xié,gū shān shēn chù shì láng jiā。
郎若重来须细认,湖边新种碧桃花。láng ruò zhòng lái xū xì rèn,hú biān xīn zhǒng bì táo huā。

徐熥

明福建闽县人,字惟和。徐?兄。万历四十六年举人。负才淹蹇,肆力诗歌。与弟徐?并有才名,然?以博学称,熥则以词采著。有《幔亭集》。 徐熥的作品>>

猜您喜欢

霞林樵隐为梁逸人赋

徐熥

山中一道明霞起,照得林峦色俱紫。shān zhōng yī dào míng xiá qǐ,zhào dé lín luán sè jù zǐ。
初疑晴彩结为帷,还讶馀光散成绮。chū yí qíng cǎi jié wèi wéi,hái yà yú guāng sàn chéng qǐ。
林间仿佛见高标,白日青天挂绛绡。lín jiān fǎng fú jiàn gāo biāo,bái rì qīng tiān guà jiàng xiāo。
梁君霞外神仙客,时向山中称隐樵。liáng jūn xiá wài shén xiān kè,shí xiàng shān zhōng chēng yǐn qiáo。
斧柯来往壶公谷,伐得晴霞成几束。fǔ kē lái wǎng hú gōng gǔ,fá dé qíng xiá chéng jǐ shù。
晓起常依洞里行,夜深祇傍岩边宿。xiǎo qǐ cháng yī dòng lǐ xíng,yè shēn qí bàng yán biān sù。
担头挑得赤城归,却似桃花片片飞。dān tóu tiāo dé chì chéng guī,què shì táo huā piàn piàn fēi。
斫来自足山家业,服处真成隐者衣。zhuó lái zì zú shān jiā yè,fú chù zhēn chéng yǐn zhě yī。
殷红满目看如绚,朝暮阴晴千万变。yīn hóng mǎn mù kàn rú xuàn,cháo mù yīn qíng qiān wàn biàn。
此物由来高可餐,愿向深林求一片。cǐ wù yóu lái gāo kě cān,yuàn xiàng shēn lín qiú yī piàn。

美人买铁马歌和幼孺

徐熥

瑶宫仙子遗环佩,百结流苏向空坠。yáo gōng xiān zi yí huán pèi,bǎi jié liú sū xiàng kōng zhuì。
半天乱逐片云飞,无数琅玕一时碎。bàn tiān luàn zhú piàn yún fēi,wú shù láng gān yī shí suì。
赵璧隋珠半已残,重将彩线串团圞。zhào bì suí zhū bàn yǐ cán,zhòng jiāng cǎi xiàn chuàn tuán luán。
良工持向街头卖,临风忽听声珊珊。liáng gōng chí xiàng jiē tóu mài,lín fēng hū tīng shēng shān shān。
珊珊送入妖娇耳,玉笋提携心暗喜。shān shān sòng rù yāo jiāo ěr,yù sǔn tí xié xīn àn xǐ。
探得青蚨出锦囊,买来挂在雕檐底。tàn dé qīng fú chū jǐn náng,mǎi lái guà zài diāo yán dǐ。
一阵微风一阵声,美人含笑闻琮琤。yī zhèn wēi fēng yī zhèn shēng,měi rén hán xiào wén cóng chēng。
飘扬只益春心动,凄切翻令午梦惊。piāo yáng zhǐ yì chūn xīn dòng,qī qiè fān lìng wǔ mèng jīng。
铜壶夜静催银箭,留得檀郎宿深院。tóng hú yè jìng cuī yín jiàn,liú dé tán láng sù shēn yuàn。
却爱邻姬睡乍酣,玎珰莫向空中战。què ài lín jī shuì zhà hān,dīng dāng mò xiàng kōng zhōng zhàn。

题陈伯孺效漫士山水小景

徐熥

龙门待诏高廷礼,兴到挥毫写山水。lóng mén dài zhào gāo tíng lǐ,xīng dào huī háo xiě shān shuǐ。
黯淡峰峦朦?云,一生学得南宫体。àn dàn fēng luán méng dǒng yún,yī shēng xué dé nán gōng tǐ。
三绝声名重昔时,画成题咏墨淋漓。sān jué shēng míng zhòng xī shí,huà chéng tí yǒng mò lín lí。
总缘人品压流辈,以兹并重无声诗。zǒng yuán rén pǐn yā liú bèi,yǐ zī bìng zhòng wú shēng shī。
流传岁久虫鱼蚀,半尺冰绡难论值。liú chuán suì jiǔ chóng yú shí,bàn chǐ bīng xiāo nán lùn zhí。
龙门去后墨池乾,画史谁能继其迹。lóng mén qù hòu mò chí qián,huà shǐ shuí néng jì qí jì。
陈子湾溪我辈人,应疑待诏是前身。chén zi wān xī wǒ bèi rén,yīng yí dài zhào shì qián shēn。
一时词翰推双美,点染云山更有神。yī shí cí hàn tuī shuāng měi,diǎn rǎn yún shān gèng yǒu shén。
满目烟霞浓复淡,复岭重冈连断岸。mǎn mù yān xiá nóng fù dàn,fù lǐng zhòng gāng lián duàn àn。
偏于米老得风神,难与龙门辨真赝。piān yú mǐ lǎo dé fēng shén,nán yǔ lóng mén biàn zhēn yàn。
岁月惊看忽十年,灯前隐隐生云烟。suì yuè jīng kàn hū shí nián,dēng qián yǐn yǐn shēng yún yān。
诗成戏笔题其上,留作人间宝墨传。shī chéng xì bǐ tí qí shàng,liú zuò rén jiān bǎo mò chuán。

题马远山水

徐熥

幽人野性耽空谷,一簇葵花数竿竹。yōu rén yě xìng dān kōng gǔ,yī cù kuí huā shù gān zhú。
磐石嵚崎出涧阿,流泉湍激交林麓。pán shí qīn qí chū jiàn ā,liú quán tuān jī jiāo lín lù。
清宵露坐月光迟,稚子支筇背后随。qīng xiāo lù zuò yuè guāng chí,zhì zi zhī qióng bèi hòu suí。
林下水边无俗物,既堪图画又堪诗。lín xià shuǐ biān wú sú wù,jì kān tú huà yòu kān shī。

咏薰炉

徐熥

范金呈丽饰,长向兰闺爇。fàn jīn chéng lì shì,zhǎng xiàng lán guī ruò。
笼袖玉肌温,薰床珠被热。lóng xiù yù jī wēn,xūn chuáng zhū bèi rè。
永夜焰常燃,残更芬不灭。yǒng yè yàn cháng rán,cán gèng fēn bù miè。
佳人梦乍醒,枕畔添香屑。jiā rén mèng zhà xǐng,zhěn pàn tiān xiāng xiè。

题画芍药送张叔麟

徐熥

相送愁吟芍药诗,丹青聊赠插瓶枝。xiāng sòng chóu yín sháo yào shī,dān qīng liáo zèng chā píng zhī。
披图不尽销魂意,何必垂杨绾别离。pī tú bù jǐn xiāo hún yì,hé bì chuí yáng wǎn bié lí。

旧岁与伯孺诸子泛舟白沙分赋野航恰受两三人之句余已赋排律一章兹伯孺复出玉生所作扇头前景因重赋绝句题其上己亥二月三日

徐熥

去岁仲冬齐泛艇,戏将联句效城南。qù suì zhòng dōng qí fàn tǐng,xì jiāng lián jù xiào chéng nán。
眼前风景犹如昨,又过春光二月三。yǎn qián fēng jǐng yóu rú zuó,yòu guò chūn guāng èr yuè sān。

题画士女

徐熥

二十年来旧管弦,几家车马闹门前。èr shí nián lái jiù guǎn xián,jǐ jiā chē mǎ nào mén qián。
谁知万劫青楼恨,尽在西湖一语禅。shuí zhī wàn jié qīng lóu hèn,jǐn zài xī hú yī yǔ chán。

题画士女

徐熥

菱花初剖镜分鸾,十载长持半面看。líng huā chū pōu jìng fēn luán,shí zài zhǎng chí bàn miàn kàn。
约得幽期正月望,人间天上共团圞。yuē dé yōu qī zhèng yuè wàng,rén jiān tiān shàng gòng tuán luán。

题画士女

徐熥

岂为新缘胜旧缘,却因词赋暗相怜。qǐ wèi xīn yuán shèng jiù yuán,què yīn cí fù àn xiāng lián。
世人不解心中事,只说蛾眉爱七弦。shì rén bù jiě xīn zhōng shì,zhǐ shuō é méi ài qī xián。

题画士女

徐熥

剑履尘埋已十春,教成歌舞不随身。jiàn lǚ chén mái yǐ shí chūn,jiào chéng gē wǔ bù suí shēn。
泉台得早重相见,深感多情白舍人。quán tái dé zǎo zhòng xiāng jiàn,shēn gǎn duō qíng bái shě rén。

题画士女

徐熥

莫笑邮亭一夜春,此身元已落风尘。mò xiào yóu tíng yī yè chūn,cǐ shēn yuán yǐ luò fēng chén。
韩家亦有如花女,枕畔衣裳着向人。hán jiā yì yǒu rú huā nǚ,zhěn pàn yī shang zhe xiàng rén。

题画士女

徐熥

解将纨素卸花钿,谁识新欢是旧缘。jiě jiāng wán sù xiè huā diàn,shuí shí xīn huān shì jiù yuán。
从此相思千点泪,不须和雨到窗前。cóng cǐ xiāng sī qiān diǎn lèi,bù xū hé yǔ dào chuāng qián。

题画士女

徐熥

入宫元不爱蛾眉,来是欢娱去是悲。rù gōng yuán bù ài é méi,lái shì huān yú qù shì bēi。
不有新词消尽妒,此身依旧路傍枝。bù yǒu xīn cí xiāo jǐn dù,cǐ shēn yī jiù lù bàng zhī。

题画士女

徐熥

比玉芳名号雪斋,更无春色入幽怀。bǐ yù fāng míng hào xuě zhāi,gèng wú chūn sè rù yōu huái。
横琴独坐香闺晚,欲把新诗和铁崖。héng qín dú zuò xiāng guī wǎn,yù bǎ xīn shī hé tiě yá。