古诗词

次韵昙师以某焚三代赠黄所示长句

史浩

霁天破晓严清霜,宿具赠帛罗豆觞。jì tiān pò xiǎo yán qīng shuāng,sù jù zèng bó luó dòu shāng。
旌旗蔽野气轩昂,夹岸更复飞舟航。jīng qí bì yě qì xuān áng,jiā àn gèng fù fēi zhōu háng。
金炉细爇百和香,绛笼然蜡影交光。jīn lú xì ruò bǎi hé xiāng,jiàng lóng rán là yǐng jiāo guāng。
问予何事出柴桑,为指白云山中央。wèn yǔ hé shì chū chái sāng,wèi zhǐ bái yún shān zhōng yāng。
岩岩双表鹤翅张,松楸霭霭摩青苍。yán yán shuāng biǎo hè chì zhāng,sōng qiū ǎi ǎi mó qīng cāng。
渐登幽域至飨堂,向来百物陈满床。jiàn dēng yōu yù zhì xiǎng táng,xiàng lái bǎi wù chén mǎn chuáng。
锦囊纶诰列前行,奠酌器皿皆琳琅。jǐn náng lún gào liè qián xíng,diàn zhuó qì mǐn jiē lín láng。
祝言小子心不遑,几年恤典箧笥藏。zhù yán xiǎo zi xīn bù huáng,jǐ nián xù diǎn qiè sì cáng。
抵今方获燔赠黄,觊灵来兮染指尝。dǐ jīn fāng huò fán zèng huáng,jì líng lái xī rǎn zhǐ cháng。
潜德既拜天褒扬,后嗣感激两泪滂。qián dé jì bài tiān bāo yáng,hòu sì gǎn jī liǎng lèi pāng。
帝恩欲报方思量,忽睹健句如柏梁。dì ēn yù bào fāng sī liàng,hū dǔ jiàn jù rú bǎi liáng。
葩华盈轴艳春阳,建安七子谁可当。pā huá yíng zhóu yàn chūn yáng,jiàn ān qī zi shuí kě dāng。
何止李杜万丈长。hé zhǐ lǐ dù wàn zhàng zhǎng。
再四披阅予敢忘,同来亲宾皆在旁。zài sì pī yuè yǔ gǎn wàng,tóng lái qīn bīn jiē zài páng。
共诧粲可能文章,其中一客起鸣吭。gòng chà càn kě néng wén zhāng,qí zhōng yī kè qǐ míng kēng。
众骇何为色不康,未甘释子侵予疆。zhòng hài hé wèi sè bù kāng,wèi gān shì zi qīn yǔ jiāng。
史浩

史浩

史浩(1106年—1194年),字直翁,号真隐。明州鄞县人,南宋政治家、词人。高宗绍兴十五年(1144年)进士,由温州教授除太学正,升为国子博士。他向宋高宗建议立太子,以此受知于朝廷,绍兴三十二年,宋孝宗即位,授参知政事。隆兴元年,拜尚书右仆射。淳熙十年,除太保致仕,封魏国公。宋光宗御极,进太师。绍熙五年,薨,年八十九,封会稽郡王。宋宁宗登基,赐谥文惠。嘉定十四年,以子史弥远贵,追封越王,改谥忠定,配享孝宗庙庭。为昭勋阁二十四功臣之一。 史浩的作品>>

猜您喜欢

下水庵晓望偶题

史浩

疏树梢头露晓星,薄寒侵榻睡初醒。shū shù shāo tóu lù xiǎo xīng,báo hán qīn tà shuì chū xǐng。
沙鸥何处惊飞起,点破遥山一抹青。shā ōu hé chù jīng fēi qǐ,diǎn pò yáo shān yī mǒ qīng。

次韵范干闻画眉鸟声

史浩

春风着意舞长杨,中有珍禽口尚黄。chūn fēng zhe yì wǔ zhǎng yáng,zhōng yǒu zhēn qín kǒu shàng huáng。
曾闻章台看眉妩,故应学得汉家妆。céng wén zhāng tái kàn méi wǔ,gù yīng xué dé hàn jiā zhuāng。

题左举善郊居四绝草堂

史浩

莫随朝叩合休休,万里今谁没白鸥。mò suí cháo kòu hé xiū xiū,wàn lǐ jīn shuí méi bái ōu。
付与幽人几椽屋,不须吴咏忆扁舟。fù yǔ yōu rén jǐ chuán wū,bù xū wú yǒng yì biǎn zhōu。

题左举善郊居四绝草堂

史浩

不吟柳绿与桃红,久要论交十八公。bù yín liǔ lǜ yǔ táo hóng,jiǔ yào lùn jiāo shí bā gōng。
想得阶前月如剪,独将双耳立西风。xiǎng dé jiē qián yuè rú jiǎn,dú jiāng shuāng ěr lì xī fēng。

题左举善郊居四绝草堂

史浩

横枝靓立碧山傍,喷得幽香度短墙。héng zhī jìng lì bì shān bàng,pēn dé yōu xiāng dù duǎn qiáng。
更欲移筇约和靖,小风吹月咏沧浪。gèng yù yí qióng yuē hé jìng,xiǎo fēng chuī yuè yǒng cāng làng。

题左举善郊居四绝草堂

史浩

自倚倾城绰约娘,不争时世作新妆。zì yǐ qīng chéng chuò yuē niáng,bù zhēng shí shì zuò xīn zhuāng。
若将西子相唐突,正恐莲花似六郎。ruò jiāng xī zi xiāng táng tū,zhèng kǒng lián huā shì liù láng。

题处州录参厅平远楼

史浩

山川着意吐幽奇,秾淡风烟总令姿。shān chuān zhe yì tǔ yōu qí,nóng dàn fēng yān zǒng lìng zī。
大似鹅溪垂数幅,饱看摩诘画中诗。dà shì é xī chuí shù fú,bǎo kàn mó jí huà zhōng shī。

次韵恩平郡王晚步

史浩

步履蘅皋取次游,日华清淡雨云浮。bù lǚ héng gāo qǔ cì yóu,rì huá qīng dàn yǔ yún fú。
天公不喜烧银烛,乞与归途玉一钩。tiān gōng bù xǐ shāo yín zhú,qǐ yǔ guī tú yù yī gōu。

次韵

史浩

庭前高下碧玉树,秋日奈兹风露何。tíng qián gāo xià bì yù shù,qiū rì nài zī fēng lù hé。
两度开花君莫问,为渠天近得香多。liǎng dù kāi huā jūn mò wèn,wèi qú tiān jìn dé xiāng duō。

次韵

史浩

亭亭万叶剪青罗,岂为冰霜便改柯。tíng tíng wàn yè jiǎn qīng luó,qǐ wèi bīng shuāng biàn gǎi kē。
满著珠玑间金粟,倩谁纤手剖天鹅。mǎn zhù zhū jī jiān jīn sù,qiàn shuí xiān shǒu pōu tiān é。

分题得花露双字韵

史浩

凝红湿翠媚春江,残月幽香度晓窗。níng hóng shī cuì mèi chūn jiāng,cán yuè yōu xiāng dù xiǎo chuāng。
正恐枝头珠作颗,冷惊宿蝶去双双。zhèng kǒng zhī tóu zhū zuò kē,lěng jīng sù dié qù shuāng shuāng。

题雪窦随凫岩

史浩

纷纷飞雪堕青天,穷彻随凫信有源。fēn fēn fēi xuě duò qīng tiān,qióng chè suí fú xìn yǒu yuán。
想得王乔之帝所,每来岩下涤潺湲。xiǎng dé wáng qiáo zhī dì suǒ,měi lái yán xià dí chán yuán。

因见父老云东湖九百九十顷七十二溪故有是作

史浩

东湖九百九十顷,七十二溪攒翠波。dōng hú jiǔ bǎi jiǔ shí qǐng,qī shí èr xī zǎn cuì bō。
乞我扁舟任飘泊,却敲明月叫渔歌。qǐ wǒ biǎn zhōu rèn piāo pō,què qiāo míng yuè jiào yú gē。

和建王春晚园中赏玩

史浩

静院朝回静鼓琴,浴沂新咏间清音。jìng yuàn cháo huí jìng gǔ qín,yù yí xīn yǒng jiān qīng yīn。
燕闲未省忘稽古,始信贤王宝寸阴。yàn xián wèi shěng wàng jī gǔ,shǐ xìn xián wáng bǎo cùn yīn。

题严陵钓台

史浩

功名于道九牛毛,无怪先生抵死逃。gōng míng yú dào jiǔ niú máo,wú guài xiān shēng dǐ sǐ táo。
漠漠桐江千古后,云台何似钓台高。mò mò tóng jiāng qiān gǔ hòu,yún tái hé shì diào tái gāo。