古诗词

童丱须知君臣篇

史浩

浑沌判天地,高卑未相亲。hún dùn pàn tiān dì,gāo bēi wèi xiāng qīn。
三才欲通贯,中间须有人。sān cái yù tōng guàn,zhōng jiān xū yǒu rén。
人最灵于物,民至愚而神。rén zuì líng yú wù,mín zhì yú ér shén。
天地寄聪明,动静必相因。tiān dì jì cōng míng,dòng jìng bì xiāng yīn。
饱食无用心,蚩蚩禽兽均。bǎo shí wú yòng xīn,chī chī qín shòu jūn。
逸居苟不教,焉能叙彝伦。yì jū gǒu bù jiào,yān néng xù yí lún。
天地悯此类,是故立君臣。tiān dì mǐn cǐ lèi,shì gù lì jūn chén。
君以圣居上,发政先施仁。jūn yǐ shèng jū shàng,fā zhèng xiān shī rén。
臣以贤作辅,法度期持循。chén yǐ xián zuò fǔ,fǎ dù qī chí xún。
圣贤适际会,利泽渐无垠。shèng xián shì jì huì,lì zé jiàn wú yín。
君或肆酷虐,百姓皆颦呻。jūn huò sì kù nüè,bǎi xìng jiē pín shēn。
君或用忠恕,四海熙如春。jūn huò yòng zhōng shù,sì hǎi xī rú chūn。
臣或进谄谀,陂僻正路堙。chén huò jìn chǎn yú,bēi pì zhèng lù yīn。
臣或善谏诤,君子之道伸。chén huò shàn jiàn zhèng,jūn zi zhī dào shēn。
所以委质者,恭敬日恂恂。suǒ yǐ wěi zhì zhě,gōng jìng rì xún xún。
权幸不敢附,贿赂不足珍。quán xìng bù gǎn fù,huì lù bù zú zhēn。
穷达自有命,乌可毁天真。qióng dá zì yǒu mìng,wū kě huǐ tiān zhēn。
挺然秉中正,于以奉咨询。tǐng rán bǐng zhōng zhèng,yú yǐ fèng zī xún。
言必称尧舜,孟氏醇乎醇。yán bì chēng yáo shùn,mèng shì chún hū chún。
从容引当道,纳诲每谆谆。cóng róng yǐn dāng dào,nà huì měi zhūn zhūn。
君如语好货,公刘道可遵。jūn rú yǔ hǎo huò,gōng liú dào kě zūn。
居行有积裹,王业肇于豳。jū xíng yǒu jī guǒ,wáng yè zhào yú bīn。
君如语好色,太王爱妃嫔。jūn rú yǔ hǎo sè,tài wáng ài fēi pín。
当时无怨旷,后效应驺麟。dāng shí wú yuàn kuàng,hòu xiào yīng zōu lín。
见牛未见羊,王政此问津。jiàn niú wèi jiàn yáng,wáng zhèng cǐ wèn jīn。
今乐犹古乐,乐在同乎民。jīn lè yóu gǔ lè,lè zài tóng hū mín。
卒令归正道,何必批逆鳞。zú lìng guī zhèng dào,hé bì pī nì lín。
拳拳爱主心,曾莫懈昏晨。quán quán ài zhǔ xīn,céng mò xiè hūn chén。
谋猷入以告,归美法君陈。móu yóu rù yǐ gào,guī měi fǎ jūn chén。
善则君所有,过思已自新。shàn zé jūn suǒ yǒu,guò sī yǐ zì xīn。
况乃有几事,不密则失身。kuàng nǎi yǒu jǐ shì,bù mì zé shī shēn。
但能持此戒,何愧古臣邻。dàn néng chí cǐ jiè,hé kuì gǔ chén lín。
汉唐德既衰,风俗愈不淳。hàn táng dé jì shuāi,fēng sú yù bù chún。
上下怀猜贰,相视如越秦。shàng xià huái cāi èr,xiāng shì rú yuè qín。
上固好自用,下亦非同寅。shàng gù hǎo zì yòng,xià yì fēi tóng yín。
充员苟爵位,责效蔑涓尘。chōng yuán gǒu jué wèi,zé xiào miè juān chén。
朝居廊庙上,暮不齿簪绅。cháo jū láng miào shàng,mù bù chǐ zān shēn。
呜呼君臣间,何乃如参辰。wū hū jūn chén jiān,hé nǎi rú cān chén。
恭惟我清朝,一德格穹旻。gōng wéi wǒ qīng cháo,yī dé gé qióng mín。
起喜歌声洽,恩覃率土滨。qǐ xǐ gē shēng qià,ēn tán lǜ tǔ bīn。
史浩

史浩

史浩(1106年—1194年),字直翁,号真隐。明州鄞县人,南宋政治家、词人。高宗绍兴十五年(1144年)进士,由温州教授除太学正,升为国子博士。他向宋高宗建议立太子,以此受知于朝廷,绍兴三十二年,宋孝宗即位,授参知政事。隆兴元年,拜尚书右仆射。淳熙十年,除太保致仕,封魏国公。宋光宗御极,进太师。绍熙五年,薨,年八十九,封会稽郡王。宋宁宗登基,赐谥文惠。嘉定十四年,以子史弥远贵,追封越王,改谥忠定,配享孝宗庙庭。为昭勋阁二十四功臣之一。 史浩的作品>>

猜您喜欢

和雨晴

史浩

不管狂风横雨催,小园日日有花开。bù guǎn kuáng fēng héng yǔ cuī,xiǎo yuán rì rì yǒu huā kāi。
群仙恐湿凌波袜,戏蹴香红衬绿苔。qún xiān kǒng shī líng bō wà,xì cù xiāng hóng chèn lǜ tái。

和乌石

史浩

梅花一径万重山,冈外浮云去住间。méi huā yī jìng wàn zhòng shān,gāng wài fú yún qù zhù jiān。
莫恨寻幽无侣伴,世途能有几人闲。mò hèn xún yōu wú lǚ bàn,shì tú néng yǒu jǐ rén xián。

和乌塘

史浩

云绕青山水绕堤,游人陌上手同携。yún rào qīng shān shuǐ rào dī,yóu rén mò shàng shǒu tóng xié。
遗簪坠珥欢方洽,只恐楼头日欲西。yí zān zhuì ěr huān fāng qià,zhǐ kǒng lóu tóu rì yù xī。

和奉和严公军城早秋

史浩

金飙猎猎受降旌,虎帐累累细柳营。jīn biāo liè liè shòu jiàng jīng,hǔ zhàng lèi lèi xì liǔ yíng。
坐屈遐荒三百万,何须掠地与屠城。zuò qū xiá huāng sān bǎi wàn,hé xū lüè dì yǔ tú chéng。

和从韦明府觅绵竹

史浩

县以竹名佳致在,令君节与竹俱高。xiàn yǐ zhú míng jiā zhì zài,lìng jūn jié yǔ zhú jù gāo。
何妨乞取千竿翠,月影翻风似碧涛。hé fáng qǐ qǔ qiān gān cuì,yuè yǐng fān fēng shì bì tāo。

和杜中书九日

史浩

佳人通夕赏重阳,醉尽楼边白玉缸。jiā rén tōng xī shǎng zhòng yáng,zuì jǐn lóu biān bái yù gāng。
莫遣飞霜到丛菊,恐惊宿蝶去双双。mò qiǎn fēi shuāng dào cóng jú,kǒng jīng sù dié qù shuāng shuāng。

和春晚题韦家亭子

史浩

马蹄轻蹙落花香,三月芳菲堕渺茫。mǎ tí qīng cù luò huā xiāng,sān yuè fāng fēi duò miǎo máng。
正好留春开雅宴,危亭群幕已高张。zhèng hǎo liú chūn kāi yǎ yàn,wēi tíng qún mù yǐ gāo zhāng。

和朱坡绝句

史浩

芳华三月只些儿,生怕春林鸟唤归。fāng huá sān yuè zhǐ xiē ér,shēng pà chūn lín niǎo huàn guī。
寄与东君须久住,勿容一片落花飞。jì yǔ dōng jūn xū jiǔ zhù,wù róng yī piàn luò huā fēi。

和重送国棋王逢

史浩

前身应是奕秋徒,自谓人间敌手无。qián shēn yīng shì yì qiū tú,zì wèi rén jiān dí shǒu wú。
君去尚留边角势,为君题作烂柯图。jūn qù shàng liú biān jiǎo shì,wèi jūn tí zuò làn kē tú。

和题水口草市

史浩

饭裹绿荷朝趁市,香浮青瓮晚登楼。fàn guǒ lǜ hé cháo chèn shì,xiāng fú qīng wèng wǎn dēng lóu。
凭谁写入鹅溪绢,一簇人烟古渡头。píng shuí xiě rù é xī juàn,yī cù rén yān gǔ dù tóu。

和泊秦淮

史浩

一叶轻舠倚岸沙,沙边灯火几人家。yī yè qīng dāo yǐ àn shā,shā biān dēng huǒ jǐ rén jiā。
夜来江阔天无际,唯见银蟾辊浪花。yè lái jiāng kuò tiān wú jì,wéi jiàn yín chán gǔn làng huā。

即席赋木芙蓉

史浩

盈盈伫立傲秋霜,露染胭脂作靓妆。yíng yíng zhù lì ào qiū shuāng,lù rǎn yān zhī zuò jìng zhuāng。
正似瑶池见金母,醉归未脱绿云裳。zhèng shì yáo chí jiàn jīn mǔ,zuì guī wèi tuō lǜ yún shang。

弥坚小圃小春见梅

史浩

孤根十月已先温,不待青春入烧痕。gū gēn shí yuè yǐ xiān wēn,bù dài qīng chūn rù shāo hén。
冷艳一枝何处看,竹边池阁水边村。lěng yàn yī zhī hé chù kàn,zhú biān chí gé shuǐ biān cūn。

棠阴得明字

史浩

蔽芾甘棠绕讼庭,日高碎影更纵横。bì fèi gān táng rào sòng tíng,rì gāo suì yǐng gèng zòng héng。
直教憩处无人迹,始信康公教化明。zhí jiào qì chù wú rén jì,shǐ xìn kāng gōng jiào huà míng。

砚纹得明字

史浩

歙水端溪各擅名,刷丝鸲鹆眼分明。shè shuǐ duān xī gè shàn míng,shuā sī qú yù yǎn fēn míng。
不因守黑谈玄辈,奇璞缘何见管城。bù yīn shǒu hēi tán xuán bèi,qí pú yuán hé jiàn guǎn chéng。