古诗词

三五七言

沈周

君不来,来何时。jūn bù lái,lái hé shí。
三年一书札,万里独相思。sān nián yī shū zhá,wàn lǐ dú xiāng sī。
瑶芳满把凭谁寄,明月伤情只自知。yáo fāng mǎn bǎ píng shuí jì,míng yuè shāng qíng zhǐ zì zhī。
沈周

沈周

沈周(1427~1509)明代杰出书画家。字启南,号石田、白石翁、玉田生、有居竹居主人等。汉族,长洲(今江苏苏州)人。生於明宣德二年,卒於明正德四年,享年八十三岁。不应科举,专事诗文、书画,是明代中期文人画“吴派”的开创者,与文徵明、唐寅、仇英并称“明四家”。传世作品有《庐山高图》、《秋林话旧图》、《沧州趣图》。著有《石田集》、《客座新闻》等。 沈周的作品>>

猜您喜欢

雨中访白庵金公

沈周

雨户无人应客挝,自遮明眼把楞伽。yǔ hù wú rén yīng kè wō,zì zhē míng yǎn bǎ léng gā。
岁年漫度不知腊,天地无方何问家。suì nián màn dù bù zhī là,tiān dì wú fāng hé wèn jiā。
鸭脚树高生茗果,虎须蒲久发仙花。yā jiǎo shù gāo shēng míng guǒ,hǔ xū pú jiǔ fā xiān huā。
一番相见一难得,莫怪赵州频唤茶。yī fān xiāng jiàn yī nán dé,mò guài zhào zhōu pín huàn chá。

寻僧不遇

沈周

幽蹊漫石水纵横,远见孤云与塔平。yōu qī màn shí shuǐ zòng héng,yuǎn jiàn gū yún yǔ tǎ píng。
特抱琴来僧已出,欲因山伫鹤先行。tè bào qín lái sēng yǐ chū,yù yīn shān zhù hè xiān xíng。
交鸣野鸟嘲风暖,乱发林花趁雨晴。jiāo míng yě niǎo cháo fēng nuǎn,luàn fā lín huā chèn yǔ qíng。
墙壁淋漓题墨遍,诗成懒得更留名。qiáng bì lín lí tí mò biàn,shī chéng lǎn dé gèng liú míng。

烧丹道人

沈周

真不能全道强名,东铅西汞诧煎烹。zhēn bù néng quán dào qiáng míng,dōng qiān xī gǒng chà jiān pēng。
痴人梦被黄金惑,浮世忙因白日生。chī rén mèng bèi huáng jīn huò,fú shì máng yīn bái rì shēng。
敝屦市廛双草健,破冠尘土一瓜横。bì jù shì chán shuāng cǎo jiàn,pò guān chén tǔ yī guā héng。
欺心玩弄神仙术,欺到死时心始平。qī xīn wán nòng shén xiān shù,qī dào sǐ shí xīn shǐ píng。

沧浪亭故址为僧所居

沈周

一池风月十亭多,费价其如四万何。yī chí fēng yuè shí tíng duō,fèi jià qí rú sì wàn hé。
今日沧浪休问主,百年兴废本同波。jīn rì cāng làng xiū wèn zhǔ,bǎi nián xīng fèi běn tóng bō。
煎茶又勺吴僧钵,濯足空传孺子歌。jiān chá yòu sháo wú sēng bō,zhuó zú kōng chuán rú zi gē。
只在城南自清彻,车尘马足有谁过。zhǐ zài chéng nán zì qīng chè,chē chén mǎ zú yǒu shuí guò。

韩克瞻宿五国城因赋

沈周

金根濡滞是何年,寂寞荒城尚宛然。jīn gēn rú zhì shì hé nián,jì mò huāng chéng shàng wǎn rán。
来者无穷还逐鹿,归心不死定为鹃。lái zhě wú qióng hái zhú lù,guī xīn bù sǐ dìng wèi juān。
黄沙夜冷霜连草,青海天低月堕烟。huáng shā yè lěng shuāng lián cǎo,qīng hǎi tiān dī yuè duò yān。
孤客此时思往事,一和错尽自澶渊。gū kè cǐ shí sī wǎng shì,yī hé cuò jǐn zì chán yuān。

经赵松雪鸥波亭故址

沈周

茫茫遗业海桑边,感慨因歌溪上篇。máng máng yí yè hǎi sāng biān,gǎn kǎi yīn gē xī shàng piān。
公子不归鸥自白,庶人来住鸟仍玄。gōng zi bù guī ōu zì bái,shù rén lái zhù niǎo réng xuán。
蘼芜细雨山连郭,翡翠斜阳水满川。mí wú xì yǔ shān lián guō,fěi cuì xié yáng shuǐ mǎn chuān。
珍重图书独无恙,淡烟疏蕊自千年。zhēn zhòng tú shū dú wú yàng,dàn yān shū ruǐ zì qiān nián。

宿南浔询丘大祐张子静故居尚远因作

沈周

不见二豪谁与游,髯张入地伴长丘。bù jiàn èr háo shuí yǔ yóu,rán zhāng rù dì bàn zhǎng qiū。
湖山洵美人何许,生死难忘梦在舟。hú shān xún měi rén hé xǔ,shēng sǐ nán wàng mèng zài zhōu。
诗冢莫寻青草宿,钓矶依旧白蘋秋。shī zhǒng mò xún qīng cǎo sù,diào jī yī jiù bái píng qiū。
清苕百里将双泪,老眼西风独横流。qīng sháo bǎi lǐ jiāng shuāng lèi,lǎo yǎn xī fēng dú héng liú。

重修醉翁亭

沈周

丘亭兀兀倚残碑,风雨漫漫刻己夷。qiū tíng wù wù yǐ cán bēi,fēng yǔ màn màn kè jǐ yí。
天地无穷翁尚醉,文章不朽石如斯。tiān dì wú qióng wēng shàng zuì,wén zhāng bù xiǔ shí rú sī。
滁山终古当增价,太守而今复谓谁。chú shān zhōng gǔ dāng zēng jià,tài shǒu ér jīn fù wèi shuí。
振靡扶衰论作者,未应韩子独称师。zhèn mí fú shuāi lùn zuò zhě,wèi yīng hán zi dú chēng shī。

登凤凰台

沈周

江上秋风吹鬓丝,古台又落我游时。jiāng shàng qiū fēng chuī bìn sī,gǔ tái yòu luò wǒ yóu shí。
六朝往事青山见,四海闲人白鸟知。liù cháo wǎng shì qīng shān jiàn,sì hǎi xián rén bái niǎo zhī。
诗卷也充行李货,布袍不直酒家资。shī juǎn yě chōng xíng lǐ huò,bù páo bù zhí jiǔ jiā zī。
弹无长铗怀无刺,浩荡高歌归去兮。dàn wú zhǎng jiá huái wú cì,hào dàng gāo gē guī qù xī。

读渔父辞饮酒诗有感

沈周

展书聊就纸窗明,楚晋亡机出一衡。zhǎn shū liáo jiù zhǐ chuāng míng,chǔ jìn wáng jī chū yī héng。
大厦隳颓何力起,厉阶层沓几时平。dà shà huī tuí hé lì qǐ,lì jiē céng dá jǐ shí píng。
灵均耿耿独醒死,陶令沈沈烂醉生。líng jūn gěng gěng dú xǐng sǐ,táo lìng shěn shěn làn zuì shēng。
千载文章共肝胆,令人长叹莫收声。qiān zài wén zhāng gòng gān dǎn,lìng rén zhǎng tàn mò shōu shēng。

读吴越春秋

沈周

春日寥寥雨又风,小窗开卷兀衰翁。chūn rì liáo liáo yǔ yòu fēng,xiǎo chuāng kāi juǎn wù shuāi wēng。
斯文斧钺兴亡后,故国醯鸡语话中。sī wén fǔ yuè xīng wáng hòu,gù guó xī jī yǔ huà zhōng。
台越还闻走麋鹿,墟吴真见有梧桐。tái yuè hái wén zǒu mí lù,xū wú zhēn jiàn yǒu wú tóng。
更怜胥种皆从剑,敌破谋亡一祸同。gèng lián xū zhǒng jiē cóng jiàn,dí pò móu wáng yī huò tóng。

感张宏范逼文丞相招张世杰降

沈周

萤爝安知日月光,叛降可教正人当。yíng jué ān zhī rì yuè guāng,pàn jiàng kě jiào zhèng rén dāng。
万生万死不忘宋,一贼一仁何讳张。wàn shēng wàn sǐ bù wàng sòng,yī zéi yī rén hé huì zhāng。
大事未亡膏血在,老夫堪哭泪洟长。dà shì wèi wáng gāo xuè zài,lǎo fū kān kū lèi tì zhǎng。
敌人那识文丞相,铁铸南冠金玉相。dí rén nà shí wén chéng xiāng,tiě zhù nán guān jīn yù xiāng。

读汉高纪

沈周

书烧礼乐随之熄,长者还生傲慢风。shū shāo lǐ lè suí zhī xī,zhǎng zhě hái shēng ào màn fēng。
四海未嫌骄仲氏,一羹还欲共而翁。sì hǎi wèi xián jiāo zhòng shì,yī gēng hái yù gòng ér wēng。
独输留皓鸿矰外,莫怪韩彭狗鼎中。dú shū liú hào hóng zēng wài,mò guài hán péng gǒu dǐng zhōng。
天统特推三尺定,敢于嬴项说英雄。tiān tǒng tè tuī sān chǐ dìng,gǎn yú yíng xiàng shuō yīng xióng。

冯道二首

沈周

能臣五姓亦多忙,旦暮朝廷傀儡场。néng chén wǔ xìng yì duō máng,dàn mù cháo tíng guī lěi chǎng。
尽有痴顽塞羞耻,了无恩怨涉兴亡。jǐn yǒu chī wán sāi xiū chǐ,le wú ēn yuàn shè xīng wáng。
送迎数数真邮督,侍从番番老楯郎。sòng yíng shù shù zhēn yóu dū,shì cóng fān fān lǎo dùn láng。
莫怪不能知大义,兔园册上只农桑。mò guài bù néng zhī dà yì,tù yuán cè shàng zhǐ nóng sāng。

冯道二首

沈周

相公惟旧帝惟新,历享台垣富贵春。xiāng gōng wéi jiù dì wéi xīn,lì xiǎng tái yuán fù guì chūn。
竟莫识为何老子,终当书作某朝臣。jìng mò shí wèi hé lǎo zi,zhōng dāng shū zuò mǒu cháo chén。
厓房恋恋输蜂义,梁垒依依愧燕仁。yá fáng liàn liàn shū fēng yì,liáng lěi yī yī kuì yàn rén。
功业不知何所有,一编青竹漫遗尘。gōng yè bù zhī hé suǒ yǒu,yī biān qīng zhú màn yí chén。