古诗词

入荆江

刘敞

此江自岷山,浩瀚浮西极。cǐ jiāng zì mín shān,hào hàn fú xī jí。
中为三峡束,壅阏气愤激。zhōng wèi sān xiá shù,yōng è qì fèn jī。
崩腾得平地,千里怒未息。bēng téng dé píng dì,qiān lǐ nù wèi xī。
虽投洞庭阔,争道犹逼窄。suī tóu dòng tíng kuò,zhēng dào yóu bī zhǎi。
触岸皆倒流,势兼万牛力。chù àn jiē dào liú,shì jiān wàn niú lì。
浑黄不可鉴,咫尺瞢玄白。hún huáng bù kě jiàn,zhǐ chǐ méng xuán bái。
颇似昆仑流,泄源下积石。pǒ shì kūn lún liú,xiè yuán xià jī shí。
逶迤屡屈折,九曲乃大直。wēi yí lǚ qū zhé,jiǔ qū nǎi dà zhí。
始信枉渚歌,至今犹悽恻。shǐ xìn wǎng zhǔ gē,zhì jīn yóu qī cè。
中流忽沙沸,惨惨半江黑。zhōng liú hū shā fèi,cǎn cǎn bàn jiāng hēi。
俄顷成丘陵,方舟渡安得。é qǐng chéng qiū líng,fāng zhōu dù ān dé。
坤仪理专静,何故辄损益。kūn yí lǐ zhuān jìng,hé gù zhé sǔn yì。
多异真穷乡,所逢岂中国。duō yì zhēn qióng xiāng,suǒ féng qǐ zhōng guó。
墨生忍黔突,孔子不暖席。mò shēng rěn qián tū,kǒng zi bù nuǎn xí。
贤圣亦远游,吾宁倦行役。xián shèng yì yuǎn yóu,wú níng juàn xíng yì。

刘敞

宋临江军新喻人,字原父,号公是。仁宗庆历六年进士。历吏部南曹、知制诰。奉使契丹,熟知其山川地理,契丹人称服。出知扬州,徙郓州兼京东西路安抚使,旋召为纠察在京刑狱及修玉牒,谏阻仁宗受群臣所上尊号。以言事与台谏相忤,出知永兴军,岁余因病召还。复求外,官终判南京御史台。学问博洽,长于《春秋》学,不拘传注,开宋人评议汉儒先声。有《春权权衡》、《七经小传》、《公是集》等,又与弟刘放、子刘奉世合著《汉书标注》。 刘敞的作品>>

猜您喜欢

一百五多叶白牡丹答陈度支二首

刘敞

玉色天香无与俦,猝风暴雨判多愁。yù sè tiān xiāng wú yǔ chóu,cù fēng bào yǔ pàn duō chóu。
君知大半春将过,初识人间第一流。jūn zhī dà bàn chūn jiāng guò,chū shí rén jiān dì yī liú。

一百五多叶白牡丹答陈度支二首

刘敞

嵩少雨晴寒食时,年年驿使按瑶墀。sōng shǎo yǔ qíng hán shí shí,nián nián yì shǐ àn yáo chí。
尘埃落莫长安陌,笑倚春风不自知。chén āi luò mò zhǎng ān mò,xiào yǐ chūn fēng bù zì zhī。

安福院二首

刘敞

溪流婉转树蒙茏,复阁虚廊小径通。xī liú wǎn zhuǎn shù méng lóng,fù gé xū láng xiǎo jìng tōng。
下马解鞍一长啸,便疑身已出尘中。xià mǎ jiě ān yī zhǎng xiào,biàn yí shēn yǐ chū chén zhōng。

安福院二首

刘敞

三十六陂秋水来,龙蛇奔走起风雷。sān shí liù bēi qiū shuǐ lái,lóng shé bēn zǒu qǐ fēng léi。
老僧与置南轩地,会是凭栏心目开。lǎo sēng yǔ zhì nán xuān dì,huì shì píng lán xīn mù kāi。

题新开花呈永叔

刘敞

野客赏春怜物华,不将手触新开花。yě kè shǎng chūn lián wù huá,bù jiāng shǒu chù xīn kāi huā。
且留林下引狂蝶,看舞东风倾绿霞。qiě liú lín xià yǐn kuáng dié,kàn wǔ dōng fēng qīng lǜ xiá。

东山

刘敞

独孤刺史提千骑,飞盖驩游向此中。dú gū cì shǐ tí qiān qí,fēi gài huān yóu xiàng cǐ zhōng。
高岸如今已成谷,还如岘首忆羊公。gāo àn rú jīn yǐ chéng gǔ,hái rú xiàn shǒu yì yáng gōng。

五色蔷薇

刘敞

春来百花次第发,红白无数竞芳菲。chūn lái bǎi huā cì dì fā,hóng bái wú shù jìng fāng fēi。
解向人间占五色,风流不尽是蔷薇。jiě xiàng rén jiān zhàn wǔ sè,fēng liú bù jǐn shì qiáng wēi。

黄蔷薇

刘敞

绿叶黄花相映深,水边台畔结浮阴。lǜ yè huáng huā xiāng yìng shēn,shuǐ biān tái pàn jié fú yīn。
何人解赏倾城态,一笑春风与万金。hé rén jiě shǎng qīng chéng tài,yī xiào chūn fēng yǔ wàn jīn。

嶰林

刘敞

已看秀色动高林,会见翛翛满翠岑。yǐ kàn xiù sè dòng gāo lín,huì jiàn xiāo xiāo mǎn cuì cén。
不学渭川千亩富,欲闻嶰谷凤凰音。bù xué wèi chuān qiān mǔ fù,yù wén xiè gǔ fèng huáng yīn。

杜鹘花

刘敞

嫩红轻紫仙姿贵,合是山中寂寞开。nèn hóng qīng zǐ xiān zī guì,hé shì shān zhōng jì mò kāi。
九陌风尘肯相顾,可怜空使下山来。jiǔ mò fēng chén kěn xiāng gù,kě lián kōng shǐ xià shān lái。

阁后丛筱中自生梧桐手封殖之因作口号呈范七王八二阁老

刘敞

常咏椅桐待高凤,忽经阿阁见孙枝。cháng yǒng yǐ tóng dài gāo fèng,hū jīng ā gé jiàn sūn zhī。
朝恩未放江湖去,更看亭亭百尺时。cháo ēn wèi fàng jiāng hú qù,gèng kàn tíng tíng bǎi chǐ shí。

种梧桐

刘敞

欲种梧桐满碧轩,春风岑寂映琴樽。yù zhǒng wú tóng mǎn bì xuān,chūn fēng cén jì yìng qín zūn。
虽未能令丹凤至,要须长绝众禽喧。suī wèi néng lìng dān fèng zhì,yào xū zhǎng jué zhòng qín xuān。

别永叔后记事

刘敞

醉中不记别君时,卧载征车南向驰。zuì zhōng bù jì bié jūn shí,wò zài zhēng chē nán xiàng chí。
惊觉尚疑君在侧,满身明月正相随。jīng jué shàng yí jūn zài cè,mǎn shēn míng yuè zhèng xiāng suí。

即事

刘敞

梅靥稀疏无剩白,柳眉繁弱未全青。méi yè xī shū wú shèng bái,liǔ méi fán ruò wèi quán qīng。
墙头红杏春多少,醉看愁吟意总醒。qiáng tóu hóng xìng chūn duō shǎo,zuì kàn chóu yín yì zǒng xǐng。

寒芦

刘敞

洞庭木落风霜秋,兼葭处处使人愁。dòng tíng mù luò fēng shuāng qiū,jiān jiā chù chù shǐ rén chóu。
可怜一见京尘里,却忆孤槎天际浮。kě lián yī jiàn jīng chén lǐ,què yì gū chá tiān jì fú。