古诗词

没蕃士

刘敞

丁年仕辕门,欲食万里肉。dīng nián shì yuán mén,yù shí wàn lǐ ròu。
敌兵方强梁,边境日局缩。dí bīng fāng qiáng liáng,biān jìng rì jú suō。
是时十月交,转战大河曲。shì shí shí yuè jiāo,zhuǎn zhàn dà hé qū。
落日天地昏,风尘蔽川陆。luò rì tiān dì hūn,fēng chén bì chuān lù。
我师自凭陵,虏骑出深谷。wǒ shī zì píng líng,lǔ qí chū shēn gǔ。
路穷矢交坠,壮士同僇辱。lù qióng shǐ jiāo zhuì,zhuàng shì tóng lù rǔ。
投身致网罟,南向长恸哭。tóu shēn zhì wǎng gǔ,nán xiàng zhǎng tòng kū。
忠义安可论,功名亦已覆。zhōng yì ān kě lùn,gōng míng yì yǐ fù。
悠悠捐岁序,忽忽抱心曲。yōu yōu juān suì xù,hū hū bào xīn qū。
每生悔为祸,致死倘还福。měi shēng huǐ wèi huò,zhì sǐ tǎng hái fú。
夜渡黄河冰,独依荒榛宿。yè dù huáng hé bīng,dú yī huāng zhēn sù。
狐狸鸣我旁,虎豹相驰逐。hú lí míng wǒ páng,hǔ bào xiāng chí zhú。
脱身仅毫毛,夜动昼必伏。tuō shēn jǐn háo máo,yè dòng zhòu bì fú。
肌肤存空骨,性命半鬼箓。jī fū cún kōng gǔ,xìng mìng bàn guǐ lù。
十月到亭堠,门人识风俗。shí yuè dào tíng hòu,mén rén shí fēng sú。
回头复长望,慷慨泪盈目。huí tóu fù zhǎng wàng,kāng kǎi lèi yíng mù。
忆昔万人出,今还一身复。yì xī wàn rén chū,jīn hái yī shēn fù。
可怜同时辈,视我犹鸿鹄。kě lián tóng shí bèi,shì wǒ yóu hóng gǔ。
永弃绝域中,几时脱臣仆。yǒng qì jué yù zhōng,jǐ shí tuō chén pū。
叩门谒主帅,长跪向人哭。kòu mén yè zhǔ shuài,zhǎng guì xiàng rén kū。
可汗甚桀黠,其下亦辑睦。kě hàn shén jié xiá,qí xià yì jí mù。
弩力思长策,勿轻用人属。nǔ lì sī zhǎng cè,wù qīng yòng rén shǔ。

刘敞

宋临江军新喻人,字原父,号公是。仁宗庆历六年进士。历吏部南曹、知制诰。奉使契丹,熟知其山川地理,契丹人称服。出知扬州,徙郓州兼京东西路安抚使,旋召为纠察在京刑狱及修玉牒,谏阻仁宗受群臣所上尊号。以言事与台谏相忤,出知永兴军,岁余因病召还。复求外,官终判南京御史台。学问博洽,长于《春秋》学,不拘传注,开宋人评议汉儒先声。有《春权权衡》、《七经小传》、《公是集》等,又与弟刘放、子刘奉世合著《汉书标注》。 刘敞的作品>>

猜您喜欢

闻张隐直率范十九佑之游边寄之三首

刘敞

红旗白羽尚纷纷,渭北洮河十万军。hóng qí bái yǔ shàng fēn fēn,wèi běi táo hé shí wàn jūn。
历览山川穷胜负,朝廷肯弃奉春君。lì lǎn shān chuān qióng shèng fù,cháo tíng kěn qì fèng chūn jūn。

题净严观春波亭

刘敞

满目烟芜蘸绿漪,江淹遗恨楚江湄。mǎn mù yān wú zhàn lǜ yī,jiāng yān yí hèn chǔ jiāng méi。
仁人四海皆兄弟,何必东风怅别离。rén rén sì hǎi jiē xiōng dì,hé bì dōng fēng chàng bié lí。

初雪

刘敞

冥冥浓雪半空黑,烈烈北风吹日回。míng míng nóng xuě bàn kōng hēi,liè liè běi fēng chuī rì huí。
海水翻从九天落,龙沙却渡五湖来。hǎi shuǐ fān cóng jiǔ tiān luò,lóng shā què dù wǔ hú lái。

答杜九重过东门

刘敞

共醉江南日落春,悲歌一曲思离人。gòng zuì jiāng nán rì luò chūn,bēi gē yī qū sī lí rén。
却寻陈迹愁先乱,况复青青柳色新。què xún chén jì chóu xiān luàn,kuàng fù qīng qīng liǔ sè xīn。

牡丹三首

刘敞

刻成红玉万枝香,排出华灯四照光。kè chéng hóng yù wàn zhī xiāng,pái chū huá dēng sì zhào guāng。
闻道阆风有琪树,可能一二敌芬芳。wén dào láng fēng yǒu qí shù,kě néng yī èr dí fēn fāng。

牡丹三首

刘敞

宫女妆花不必匀,浅红深紫自争新。gōng nǚ zhuāng huā bù bì yún,qiǎn hóng shēn zǐ zì zhēng xīn。
已能含笑惊愁眼,枉是无言对暮春。yǐ néng hán xiào jīng chóu yǎn,wǎng shì wú yán duì mù chūn。

牡丹三首

刘敞

密密芳华乱夕晖,碧油幕下觉春迟。mì mì fāng huá luàn xī huī,bì yóu mù xià jué chūn chí。
何时谢绝人间事,看尽东风烂漫时。hé shí xiè jué rén jiān shì,kàn jǐn dōng fēng làn màn shí。

题慧礼师双树院

刘敞

双树婆娑三百年,江南秀色上参天。shuāng shù pó suō sān bǎi nián,jiāng nán xiù sè shàng cān tiān。
不知昔日谁来种,正为道人开法缘。bù zhī xī rì shuí lái zhǒng,zhèng wèi dào rén kāi fǎ yuán。

扬州闻歌二首

刘敞

淮南旧有于遮舞,隋俗今传水调声。huái nán jiù yǒu yú zhē wǔ,suí sú jīn chuán shuǐ diào shēng。
白雪阳春长寡和,著书愁绝郢中生。bái xuě yáng chūn zhǎng guǎ hé,zhù shū chóu jué yǐng zhōng shēng。

扬州闻歌二首

刘敞

半夜暖风吹朔雪,东城南陌晓来春。bàn yè nuǎn fēng chuī shuò xuě,dōng chéng nán mò xiǎo lái chūn。
郊光野气望不极,柳意梅香愁向人。jiāo guāng yě qì wàng bù jí,liǔ yì méi xiāng chóu xiàng rén。

遍阅斋房题名独不见永叔戏作七言

刘敞

十二楼居五碧城,祠官多识汉名卿。shí èr lóu jū wǔ bì chéng,cí guān duō shí hàn míng qīng。
蓬莱仙客飞升早,不向丹台稍刻名。péng lái xiān kè fēi shēng zǎo,bù xiàng dān tái shāo kè míng。

自东门泛舟至竹西亭登昆丘入蒙谷戏题二首

刘敞

泛泛扁舟春水平,缘蘋白芷欲齐生。fàn fàn biǎn zhōu chūn shuǐ píng,yuán píng bái zhǐ yù qí shēng。
王孙自喜山中客,莫唱淮南招隐声。wáng sūn zì xǐ shān zhōng kè,mò chàng huái nán zhāo yǐn shēng。

自东门泛舟至竹西亭登昆丘入蒙谷戏题二首

刘敞

万竿苍翠隔晴川,寂寞芜城三百年。wàn gān cāng cuì gé qíng chuān,jì mò wú chéng sān bǎi nián。
此地重闻歌吹发,扬州风物故依然。cǐ dì zhòng wén gē chuī fā,yáng zhōu fēng wù gù yī rán。

养鸡

刘敞

耆旧漂零汉汝南,长鸣独与古无惭。qí jiù piāo líng hàn rǔ nán,zhǎng míng dú yǔ gǔ wú cán。
萧萧风雨思君子,欲倚空窗听尔谈。xiāo xiāo fēng yǔ sī jūn zi,yù yǐ kōng chuāng tīng ěr tán。

受诏俟

刘敞

年长渐难禁远别,宵长初信有相思。nián zhǎng jiàn nán jìn yuǎn bié,xiāo zhǎng chū xìn yǒu xiāng sī。
天寒展转不得寐,一夜风吹庭树枝。tiān hán zhǎn zhuǎn bù dé mèi,yī yè fēng chuī tíng shù zhī。