古诗词

次秀野杂诗韵槟榔

朱熹

忆昔南游日,初尝面发红。yì xī nán yóu rì,chū cháng miàn fā hóng。
药囊知有用,茗碗讵能同。yào náng zhī yǒu yòng,míng wǎn jù néng tóng。
蠲疾收殊效,修真录异功。juān jí shōu shū xiào,xiū zhēn lù yì gōng。
三彭如不避,糜烂七非中。sān péng rú bù bì,mí làn qī fēi zhōng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

奉和子服老弟黄杨游岩二诗

朱熹

闻道黄杨山上头,千峰环抱百泉幽。wén dào huáng yáng shān shàng tóu,qiān fēng huán bào bǎi quán yōu。
羡君柱杖年年去,饱看人间万顷秋。xiàn jūn zhù zhàng nián nián qù,bǎo kàn rén jiān wàn qǐng qiū。

奉和子服老弟黄杨游岩二诗

朱熹

游洲岩下水泠泠,枕石何妨梦里听。yóu zhōu yán xià shuǐ líng líng,zhěn shí hé fáng mèng lǐ tīng。
要与他年成故事,谩寻幽处著新亭。yào yǔ tā nián chéng gù shì,mán xún yōu chù zhù xīn tíng。

寄江文卿刘叔通

朱熹

文卿句律如师律,通叔诗情绝世情。wén qīng jù lǜ rú shī lǜ,tōng shū shī qíng jué shì qíng。
政使暮年穷到骨,不教吟出断肠声。zhèng shǐ mù nián qióng dào gǔ,bù jiào yín chū duàn cháng shēng。

寄江文卿刘叔通

朱熹

诗人从古例多穷,林下如今又两翁。shī rén cóng gǔ lì duō qióng,lín xià rú jīn yòu liǎng wēng。
应笑湖南老宾友,两年吹落市尘中。yīng xiào hú nán lǎo bīn yǒu,liǎng nián chuī luò shì chén zhōng。

寄江文卿刘叔通

朱熹

我穷初不为能诗,笑杀吹竽滥得痴。wǒ qióng chū bù wèi néng shī,xiào shā chuī yú làn dé chī。
莫向人前浪分雪,世间真伪有谁知。mò xiàng rén qián làng fēn xuě,shì jiān zhēn wěi yǒu shuí zhī。

朱熹

姑射仙人冰雪容,尘心已共彩云空。gū shè xiān rén bīng xuě róng,chén xīn yǐ gòng cǎi yún kōng。
年年一笑相逢处,长在愁烟苦雾中。nián nián yī xiào xiāng féng chù,zhǎng zài chóu yān kǔ wù zhōng。

香茶供养黄檗长老悟公故人之塔并以小诗见意二首

朱熹

摆手临行一寄声,故应离合未忘情。bǎi shǒu lín xíng yī jì shēng,gù yīng lí hé wèi wàng qíng。
炷香瀹茗知何处,十二峰前海月明。zhù xiāng yuè míng zhī hé chù,shí èr fēng qián hǎi yuè míng。

香茶供养黄檗长老悟公故人之塔并以小诗见意二首

朱熹

一别人间万事空,他年何处却相逢。yī bié rén jiān wàn shì kōng,tā nián hé chù què xiāng féng。
不须更话三生石,紫翠参天十二峰。bù xū gèng huà sān shēng shí,zǐ cuì cān tiān shí èr fēng。

南城吴氏社仓书楼为余写真如此因题其上庆元庚申二月八日沧洲病叟朱熹仲晦父

朱熹

苍颜已是十年前,把镜回看一怅然。cāng yán yǐ shì shí nián qián,bǎ jìng huí kàn yī chàng rán。
履薄临深谅无几,且将馀日付残编。lǚ báo lín shēn liàng wú jǐ,qiě jiāng yú rì fù cán biān。

趁韵

朱熹

千山木脱但空林,天外哀鸿亦叫音。qiān shān mù tuō dàn kōng lín,tiān wài āi hóng yì jiào yīn。
认取溪亭今日意,四更山月涌波心。rèn qǔ xī tíng jīn rì yì,sì gèng shān yuè yǒng bō xīn。

次范硕夫题景福僧开窗韵

朱熹

昨日土墙当面立,今朝竹牖向阳开。zuó rì tǔ qiáng dāng miàn lì,jīn cháo zhú yǒu xiàng yáng kāi。
此心若道无通塞,明暗何缘有去来。cǐ xīn ruò dào wú tōng sāi,míng àn hé yuán yǒu qù lái。

吴山高

朱熹

行尽吴山过越山,白云犹是几重关。xíng jǐn wú shān guò yuè shān,bái yún yóu shì jǐ zhòng guān。
若寻汗漫相期处,更在孤鸿灭没间。ruò xún hàn màn xiāng qī chù,gèng zài gū hóng miè méi jiān。

题蕃骑图

朱熹

传闻姑■欲南侵,愁破雄边老将心。chuán wén gū yù nán qīn,chóu pò xióng biān lǎo jiāng xīn。
却是燕姬能捍虏,不教行到杀胡林。què shì yàn jī néng hàn lǔ,bù jiào xíng dào shā hú lín。

朱熹

独宿山房夜气清,一窗凉月共虚明。dú sù shān fáng yè qì qīng,yī chuāng liáng yuè gòng xū míng。
邻鸡未作人声绝,时听高梧滴露鸣。lín jī wèi zuò rén shēng jué,shí tīng gāo wú dī lù míng。

苦雨用俳谐体

朱熹

仰诉天公雨太多,才方欲住又滂沱。yǎng sù tiān gōng yǔ tài duō,cái fāng yù zhù yòu pāng tuó。
九关虎豹还知否,烂尽田中白死禾。jiǔ guān hǔ bào hái zhī fǒu,làn jǐn tián zhōng bái sǐ hé。