古诗词

十五日再登祝融用台字韵

朱熹

江流围玉界,天影抱琼台。jiāng liú wéi yù jiè,tiān yǐng bào qióng tái。
拄杖烟霄外,中岩日月回。zhǔ zhàng yān xiāo wài,zhōng yán rì yuè huí。
箕山藏遁许,吴市隐仙梅。jī shān cáng dùn xǔ,wú shì yǐn xiān méi。
一笑今何在,相期再举杯。yī xiào jīn hé zài,xiāng qī zài jǔ bēi。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

送芮国器二首

朱熹

拄节千山外,勤劳饱所经。zhǔ jié qiān shān wài,qín láo bǎo suǒ jīng。
一心无适莫,万口自丹青。yī xīn wú shì mò,wàn kǒu zì dān qīng。
拂拭先贤传,光辉处士星。fú shì xiān xián chuán,guāng huī chù shì xīng。
活人功更远,试与问林坰。huó rén gōng gèng yuǎn,shì yǔ wèn lín jiōng。

送芮国器二首

朱熹

紫陌同年旧,青云得路新。zǐ mò tóng nián jiù,qīng yún dé lù xīn。
论心端有契,下榻岂辞频。lùn xīn duān yǒu qì,xià tà qǐ cí pín。
话别惊如许,相逢渺未因。huà bié jīng rú xǔ,xiāng féng miǎo wèi yīn。
期公念经济,从此上星辰。qī gōng niàn jīng jì,cóng cǐ shàng xīng chén。

梅花开尽不及吟赏感叹成诗聊

朱熹

忆昔身无事,寻梅只怕迟。yì xī shēn wú shì,xún méi zhǐ pà chí。
沉吟窥老树,取次折横枝。chén yín kuī lǎo shù,qǔ cì zhé héng zhī。
绝艳惊衰鬓,馀芳入小诗。jué yàn jīng shuāi bìn,yú fāng rù xiǎo shī。
今年何草草,政尔负幽期。jīn nián hé cǎo cǎo,zhèng ěr fù yōu qī。

梅花开尽不及吟赏感叹成诗聊

朱熹

棐几冰壶在,梅梢雪蕊空。fěi jǐ bīng hú zài,méi shāo xuě ruǐ kōng。
不堪三弄咽,谁与一尊同。bù kān sān nòng yàn,shuí yǔ yī zūn tóng。
鼻观残香里,心期昨梦中。bí guān cán xiāng lǐ,xīn qī zuó mèng zhōng。
那知北枝北,犹有未开丛。nà zhī běi zhī běi,yóu yǒu wèi kāi cóng。

宋丈示及红梅腊梅借韵两诗辄复和呈以发一笑

朱熹

闻说寒梅尽,寻芳去已迟。wén shuō hán méi jǐn,xún fāng qù yǐ chí。
冷香无宿蕊,秾艳有繁枝。lěng xiāng wú sù ruǐ,nóng yàn yǒu fán zhī。
正复非同调,何妨续旧诗。zhèng fù fēi tóng diào,hé fáng xù jiù shī。
广平偏妩媚,铁石误心期。guǎng píng piān wǔ mèi,tiě shí wù xīn qī。

宋丈示及红梅腊梅借韵两诗辄复和呈以发一笑

朱熹

风雪催残腊,南枝一夜空。fēng xuě cuī cán là,nán zhī yī yè kōng。
谁知荒草里,却有暗香同。shuí zhī huāng cǎo lǐ,què yǒu àn xiāng tóng。
质莹轻黄外,芳滕浅绛中。zhì yíng qīng huáng wài,fāng téng qiǎn jiàng zhōng。
不遭岑寂侣,何以媚孤丛。bù zāo cén jì lǚ,hé yǐ mèi gū cóng。

呈黄子厚

朱熹

茅斋尘事远,幽独兴无穷。máo zhāi chén shì yuǎn,yōu dú xīng wú qióng。
永昼呻吟内,新凉愁思中。yǒng zhòu shēn yín nèi,xīn liáng chóu sī zhōng。
朱颜非昨日,绿鬓又秋风。zhū yán fēi zuó rì,lǜ bìn yòu qiū fēng。
珍重墙东客,遥怜此意同。zhēn zhòng qiáng dōng kè,yáo lián cǐ yì tóng。

挽范直阁二首

朱熹

献纳陪兴运,如公众所期。xiàn nà péi xīng yùn,rú gōng zhòng suǒ qī。
忧时最深切,信道不磷缁。yōu shí zuì shēn qiè,xìn dào bù lín zī。
落落归来赋,匆匆殄瘁诗。luò luò guī lái fù,cōng cōng tiǎn cuì shī。
菟裘当日计,宰木后人悲。tú qiú dāng rì jì,zǎi mù hòu rén bēi。

挽范直阁二首

朱熹

先友多名士,存亡几许人。xiān yǒu duō míng shì,cún wáng jǐ xǔ rén。
惟公且彊健,于我更情亲。wéi gōng qiě jiàng jiàn,yú wǒ gèng qíng qīn。
出处论心晚,音书枉诲频。chū chù lùn xīn wǎn,yīn shū wǎng huì pín。
素车今日会,谁与共伤神。sù chē jīn rì huì,shuí yǔ gòng shāng shén。

次韵彦采病中口占

朱熹

一榻流年度,篝灯遥夜阑。yī tà liú nián dù,gōu dēng yáo yè lán。
短衾闲自拥,清镜莫频看。duǎn qīn xián zì yōng,qīng jìng mò pín kàn。
竹密初惊雪,梅疏却耐寒。zhú mì chū jīng xuě,méi shū què nài hán。
从今花木梦,无复在雕栏。cóng jīn huā mù mèng,wú fù zài diāo lán。

感事

朱熹

闻说淮南路,胡尘满眼黄。wén shuō huái nán lù,hú chén mǎn yǎn huáng。
弃躯惭国士,尝胆念君王。qì qū cán guó shì,cháng dǎn niàn jūn wáng。
却敌非干橹,信威藉纪纲。què dí fēi gàn lǔ,xìn wēi jí jì gāng。
丹心危欲折,伫立但彷徨。dān xīn wēi yù zhé,zhù lì dàn páng huáng。

奉陪判院丈充父平父兄宿回向用知郡丈壁间旧题之韵

朱熹

暮雨停骖处,僧庐古道边。mù yǔ tíng cān chù,sēng lú gǔ dào biān。
千峰环杰阁,一水下平田。qiān fēng huán jié gé,yī shuǐ xià píng tián。
行役无期度,经过几岁年。xíng yì wú qī dù,jīng guò jǐ suì nián。
明朝须饱饭,蹑足上寒烟。míng cháo xū bǎo fàn,niè zú shàng hán yān。

感事再用回向壁间旧韵二首

朱熹

江北传烽火,胡儿大入边。jiāng běi chuán fēng huǒ,hú ér dà rù biān。
已闻隳列障,不但扰屯田。yǐ wén huī liè zhàng,bù dàn rǎo tún tián。
借箸思人杰,摧锋属少年。jiè zhù sī rén jié,cuī fēng shǔ shǎo nián。
偷安惭暇食,万灶起愁烟。tōu ān cán xiá shí,wàn zào qǐ chóu yān。

感事再用回向壁间旧韵二首

朱熹

廊庙忧虞里,风尘惨淡边。láng miào yōu yú lǐ,fēng chén cǎn dàn biān。
早知烦汗马,悔不是留田。zǎo zhī fán hàn mǎ,huǐ bù shì liú tián。
迷国嗟谁子,和戎误往年。mí guó jiē shuí zi,hé róng wù wǎng nián。
腐儒空感慨,无策静狼烟。fǔ rú kōng gǎn kǎi,wú cè jìng láng yān。

蒙判院丈示及再用元韵之作率易和呈以求指诲

朱熹

畴昔经行地,溪山寂寞边。chóu xī jīng xíng dì,xī shān jì mò biān。
冰霜凝巨壑,风雨暗中田。bīng shuāng níng jù hè,fēng yǔ àn zhōng tián。
古寺堪投晚,尘龛阅纪年。gǔ sì kān tóu wǎn,chén kān yuè jì nián。
论文寒夜永,清绝袅炉烟。lùn wén hán yè yǒng,qīng jué niǎo lú yān。
12791234567»