古诗词

进贤道中

朱熹

往辞湘水曲,今过豫章城。wǎng cí xiāng shuǐ qū,jīn guò yù zhāng chéng。
改岁无多日,到家才几程。gǎi suì wú duō rì,dào jiā cái jǐ chéng。
昼怜春意迫,夜喜月华清。zhòu lián chūn yì pò,yè xǐ yuè huá qīng。
此去无淹轨,前涂似掌平。cǐ qù wú yān guǐ,qián tú shì zhǎng píng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

秀野以喜无多屋宇幸不碍云山为韵赋诗熹伏读佳作率尔攀和韵剧思悭无复律吕笑览之馀赐以斤斧幸甚

朱熹

端居屏尘虑,万事付一尊。duān jū píng chén lǜ,wàn shì fù yī zūn。
客来语世故,举白当浮君。kè lái yǔ shì gù,jǔ bái dāng fú jūn。
超摇谢众甫,噂沓从诸孙。chāo yáo xiè zhòng fǔ,zǔn dá cóng zhū sūn。
何以自怡悦,窗中见秋云。hé yǐ zì yí yuè,chuāng zhōng jiàn qiū yún。

秀野以喜无多屋宇幸不碍云山为韵赋诗熹伏读佳作率尔攀和韵剧思悭无复律吕笑览之馀赐以斤斧幸甚

朱熹

清溪何迢迢,上有千仞山。qīng xī hé tiáo tiáo,shàng yǒu qiān rèn shān。
山中学仙侣,白石为门关。shān zhōng xué xiān lǚ,bái shí wèi mén guān。
丹经苦吟哦,至道穷跻攀。dān jīng kǔ yín ó,zhì dào qióng jī pān。
岂知人间世,风尘萦九寰。qǐ zhī rén jiān shì,fēng chén yíng jiǔ huán。

答王无功在京思故园见乡人问

朱熹

我从铜川来,见子上京客。wǒ cóng tóng chuān lái,jiàn zi shàng jīng kè。
问我故乡事,慰子羁旅色。wèn wǒ gù xiāng shì,wèi zi jī lǚ sè。
子问我所知,我对子应识。zi wèn wǒ suǒ zhī,wǒ duì zi yīng shí。
朋游总彊?,童稚各长成。péng yóu zǒng jiàng,tóng zhì gè zhǎng chéng。
华宗盛文史,连墙富池亭。huá zōng shèng wén shǐ,lián qiáng fù chí tíng。
独子园最古,旧林间新坰。dú zi yuán zuì gǔ,jiù lín jiān xīn jiōng。
柳行随堤势,茅斋看地形。liǔ xíng suí dī shì,máo zhāi kàn dì xíng。
竹从去年移,梅是今年荣。zhú cóng qù nián yí,méi shì jīn nián róng。
渠水经夏响,石苔终岁青。qú shuǐ jīng xià xiǎng,shí tái zhōng suì qīng。
院果早晚熟,林花先后明。yuàn guǒ zǎo wǎn shú,lín huā xiān hòu míng。
语罢相叹息,浩然起深情。yǔ bà xiāng tàn xī,hào rán qǐ shēn qíng。
归哉且五斗,饷子东皋耕。guī zāi qiě wǔ dòu,xiǎng zi dōng gāo gēng。

送吴茂实

朱熹

朝市令人昏,山林使人傲。cháo shì lìng rén hūn,shān lín shǐ rén ào。
谁知昏傲两俱非,但说山林是高蹈。shuí zhī hūn ào liǎng jù fēi,dàn shuō shān lín shì gāo dǎo。

赵君泽携琴载酒见访分韵得琴字

朱熹

山城夜寥阒,虚堂杳沉沉。shān chéng yè liáo qù,xū táng yǎo chén chén。
王孙有高趣,挈榼来相寻。wáng sūn yǒu gāo qù,qiè kē lái xiāng xún。
喜兹烦抱舒,未觉杯酒深。xǐ zī fán bào shū,wèi jué bēi jiǔ shēn。
一为尘外想,再抚丘中琴。yī wèi chén wài xiǎng,zài fǔ qiū zhōng qín。
馀音殷雷动,爽籁悲龙吟。yú yīn yīn léi dòng,shuǎng lài bēi lóng yín。
寄谢筝笛耳,宁知山水音。jì xiè zhēng dí ěr,níng zhī shān shuǐ yīn。

次季通韵赠范康侯

朱熹

朝霜逼凋梅,夕露忽团菊。cháo shuāng bī diāo méi,xī lù hū tuán jú。
百年风雨过,宜笑不宜哭。bǎi nián fēng yǔ guò,yí xiào bù yí kū。
口川失自防,心兵几回触。kǒu chuān shī zì fáng,xīn bīng jǐ huí chù。
年来身老大,甘此胯下辱。nián lái shēn lǎo dà,gān cǐ kuà xià rǔ。
永谢五鼎烹,聊寄一瓢足。yǒng xiè wǔ dǐng pēng,liáo jì yī piáo zú。
虽惭龙蟠泥,肯羡莺出谷。suī cán lóng pán ní,kěn xiàn yīng chū gǔ。
适意超混茫,放情遗结束。shì yì chāo hùn máng,fàng qíng yí jié shù。
俯仰天壤间,静胜惟我独。fǔ yǎng tiān rǎng jiān,jìng shèng wéi wǒ dú。
苍苍有心柏,落落无瑕玉。cāng cāng yǒu xīn bǎi,luò luò wú xiá yù。
年纪尚无闻,头颅岂须卜。nián jì shàng wú wén,tóu lú qǐ xū bo。

同张明府登凌风亭怀韩无咎

朱熹

日夕和风至,西山淡无姿。rì xī hé fēng zhì,xī shān dàn wú zī。
危亭极远眺,胜处良在兹。wēi tíng jí yuǎn tiào,shèng chù liáng zài zī。
忆昔韩令尹,青云乃心期。yì xī hán lìng yǐn,qīng yún nǎi xīn qī。
鞿羁不得骋,发此胸中奇。jī jī bù dé chěng,fā cǐ xiōng zhōng qí。
前瞻千仞冈,俯视万顷陂。qián zhān qiān rèn gāng,fǔ shì wàn qǐng bēi。
神襟一以旷,我志浩渺弥。shén jīn yī yǐ kuàng,wǒ zhì hào miǎo mí。
飞车越沧浪,天风振裳衣。fēi chē yuè cāng làng,tiān fēng zhèn shang yī。
怀哉此焉薄,问讯无边辞。huái zāi cǐ yān báo,wèn xùn wú biān cí。
今公岂不佳,宫商似前徽。jīn gōng qǐ bù jiā,gōng shāng shì qián huī。
相携岸晚帻,共此长相思。xiāng xié àn wǎn zé,gòng cǐ zhǎng xiāng sī。

送张彦辅赴阙

朱熹

执手何草草,送君千里道。zhí shǒu hé cǎo cǎo,sòng jūn qiān lǐ dào。
君行入修门,披胆谒至尊。jūn xíng rù xiū mén,pī dǎn yè zhì zūn。
问君此去谈何事,袖有谏书三万字。wèn jūn cǐ qù tán hé shì,xiù yǒu jiàn shū sān wàn zì。
明堂封禅不要论,智名勇功非所敦。míng táng fēng chán bù yào lùn,zhì míng yǒng gōng fēi suǒ dūn。
愿言中兴圣天子,修政攘夷从此始。yuàn yán zhōng xīng shèng tiān zi,xiū zhèng rǎng yí cóng cǐ shǐ。
深仁大义天与通,农桑万里长春风。shēn rén dà yì tiān yǔ tōng,nóng sāng wàn lǐ zhǎng chūn fēng。
朝纲清夷军律举,边屯不惊卧哮虎。cháo gāng qīng yí jūn lǜ jǔ,biān tún bù jīng wò xiāo hǔ。
一朝决策向中原,著鞭宁许他人先。yī cháo jué cè xiàng zhōng yuán,zhù biān níng xǔ tā rén xiān。

感怀

朱熹

经济夙所尚,隐沦非素期。jīng jì sù suǒ shàng,yǐn lún fēi sù qī。
几年霜露感,白发忽已垂。jǐ nián shuāng lù gǎn,bái fā hū yǐ chuí。
凿井北山阯,耕田南涧湄。záo jǐng běi shān zhǐ,gēng tián nán jiàn méi。
乾坤极浩荡,岁晚将何之。qián kūn jí hào dàng,suì wǎn jiāng hé zhī。

斋居感兴二十首

朱熹

昆仑大无外,旁薄下深广。kūn lún dà wú wài,páng báo xià shēn guǎng。
阴阳无停机,寒暑互来往。yīn yáng wú tíng jī,hán shǔ hù lái wǎng。
皇牺古神圣,妙契一俯仰。huáng xī gǔ shén shèng,miào qì yī fǔ yǎng。
不待窥马图,人文已宣朗。bù dài kuī mǎ tú,rén wén yǐ xuān lǎng。
浑然一理贯,昭晰非象罔。hún rán yī lǐ guàn,zhāo xī fēi xiàng wǎng。
珍重无极翁,为我重指掌。zhēn zhòng wú jí wēng,wèi wǒ zhòng zhǐ zhǎng。

斋居感兴二十首

朱熹

吾观阴阳化,升降八纮中。wú guān yīn yáng huà,shēng jiàng bā hóng zhōng。
前瞻既无始,后际那有终。qián zhān jì wú shǐ,hòu jì nà yǒu zhōng。
至理谅斯存,万世与今同。zhì lǐ liàng sī cún,wàn shì yǔ jīn tóng。
谁言混沌死,幻语惊盲聋。shuí yán hùn dùn sǐ,huàn yǔ jīng máng lóng。

斋居感兴二十首

朱熹

人心妙不测,出入乘气机。rén xīn miào bù cè,chū rù chéng qì jī。
凝冰亦焦火,渊沦复天飞。níng bīng yì jiāo huǒ,yuān lún fù tiān fēi。
至人乘元化,动静体无违。zhì rén chéng yuán huà,dòng jìng tǐ wú wéi。
珠藏泽自媚,玉韫山含晖。zhū cáng zé zì mèi,yù yùn shān hán huī。
神光烛九垓,玄思彻万微。shén guāng zhú jiǔ gāi,xuán sī chè wàn wēi。
尘编今寥落,叹息将安归。chén biān jīn liáo luò,tàn xī jiāng ān guī。

斋居感兴二十首

朱熹

静观灵台妙,万化此从出。jìng guān líng tái miào,wàn huà cǐ cóng chū。
云胡自芜秽,反受众形役。yún hú zì wú huì,fǎn shòu zhòng xíng yì。
厚味纷朵颐,妍姿坐倾国。hòu wèi fēn duǒ yí,yán zī zuò qīng guó。
崩奔不自悟,驰骛靡终毕。bēng bēn bù zì wù,chí wù mí zhōng bì。
君看穆天子,万里穷辙迹。jūn kàn mù tiān zi,wàn lǐ qióng zhé jì。
不有祈招诗,徐方御宸极。bù yǒu qí zhāo shī,xú fāng yù chén jí。

斋居感兴二十首

朱熹

泾舟胶楚泽,周纲已陵夷。jīng zhōu jiāo chǔ zé,zhōu gāng yǐ líng yí。
况复王风降,故宫黍离离。kuàng fù wáng fēng jiàng,gù gōng shǔ lí lí。
玄圣作春秋,哀伤实在兹。xuán shèng zuò chūn qiū,āi shāng shí zài zī。
祥麟一以踣,反袂空涟洏。xiáng lín yī yǐ bó,fǎn mèi kōng lián ér。
漂沦又百年,僭侯荷爵圭。piāo lún yòu bǎi nián,jiàn hóu hé jué guī。
王章久已丧,何复嗟叹为。wáng zhāng jiǔ yǐ sàng,hé fù jiē tàn wèi。
马公述孔业,托始有馀悲。mǎ gōng shù kǒng yè,tuō shǐ yǒu yú bēi。
拳拳信忠厚,无乃迷先几。quán quán xìn zhōng hòu,wú nǎi mí xiān jǐ。

斋居感兴二十首

朱熹

东京失其御,刑臣弄天纲。dōng jīng shī qí yù,xíng chén nòng tiān gāng。
西园植奸秽,五族沉忠良。xī yuán zhí jiān huì,wǔ zú chén zhōng liáng。
青青千里草,乘时起陆梁。qīng qīng qiān lǐ cǎo,chéng shí qǐ lù liáng。
当涂转凶悖,炎精遂无光。dāng tú zhuǎn xiōng bèi,yán jīng suì wú guāng。
桓桓左将军,仗钺西南疆。huán huán zuǒ jiāng jūn,zhàng yuè xī nán jiāng。
伏龙一奋跃,凤雏亦飞翔。fú lóng yī fèn yuè,fèng chú yì fēi xiáng。
祀汉配彼天,出师惊四方。sì hàn pèi bǐ tiān,chū shī jīng sì fāng。
天意竟莫回,王图不偏昌。tiān yì jìng mò huí,wáng tú bù piān chāng。
晋史自帝魏,后贤盍更张。jìn shǐ zì dì wèi,hòu xián hé gèng zhāng。
世无鲁连子,千载徒悲伤。shì wú lǔ lián zi,qiān zài tú bēi shāng。