古诗词

次韵宿密庵

朱熹

忽作经宵别,胸奇莫与陈。hū zuò jīng xiāo bié,xiōng qí mò yǔ chén。
暮归夸得句,寒苦顿生春。mù guī kuā dé jù,hán kǔ dùn shēng chūn。
道义知无斁,文章自有真。dào yì zhī wú yì,wén zhāng zì yǒu zhēn。
它年应共说,此日自由身。tā nián yīng gòng shuō,cǐ rì zì yóu shēn。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

彦集兄再适临汀惠顾蓬荜赋诗留别眷予良勤次韵祖行言不尽意

朱熹

剩喜君才老更成,伊优丛里见孤撑。shèng xǐ jūn cái lǎo gèng chéng,yī yōu cóng lǐ jiàn gū chēng。
官身未免心徒壮,亲膝频违泪欲横。guān shēn wèi miǎn xīn tú zhuàng,qīn xī pín wéi lèi yù héng。
簿领不嫌春笋束,廉声要比玉壶清。bù lǐng bù xián chūn sǔn shù,lián shēng yào bǐ yù hú qīng。
枉车投翰殷勤甚,安得仁言与赠行。wǎng chē tóu hàn yīn qín shén,ān dé rén yán yǔ zèng xíng。

圭父为彦集置酒白莲沼上彦集有诗因次其韵呈坐上诸友

朱熹

大阮归来客满堂,更移芳席近回塘。dà ruǎn guī lái kè mǎn táng,gèng yí fāng xí jìn huí táng。
共怜的皪水花净,并倚离披风盖凉。gòng lián de lì shuǐ huā jìng,bìng yǐ lí pī fēng gài liáng。
银笔看题青玉案,佳人怅望碧云乡。yín bǐ kàn tí qīng yù àn,jiā rén chàng wàng bì yún xiāng。
此时此景真愁绝,病著无因为举觞。cǐ shí cǐ jǐng zhēn chóu jué,bìng zhù wú yīn wèi jǔ shāng。

次韵题平父兄重建一枝堂

朱熹

画㦸朱门枕碧山,貂蝉元自出儒冠。huà jǐ zhū mén zhěn bì shān,diāo chán yuán zì chū rú guān。
更馀此日林间乐,远继当年膝下欢。gèng yú cǐ rì lín jiān lè,yuǎn jì dāng nián xī xià huān。
命驾宾朋千里近,放怀琴酒百忧宽。mìng jià bīn péng qiān lǐ jìn,fàng huái qín jiǔ bǎi yōu kuān。
遗编却好传孙子,莫遣因循学宴安。yí biān què hǎo chuán sūn zi,mò qiǎn yīn xún xué yàn ān。

日用自警示平父

朱熹

圆融无际大无馀,即此身心是太虚。yuán róng wú jì dà wú yú,jí cǐ shēn xīn shì tài xū。
不向用时勤猛省,却于何处味真腴。bù xiàng yòng shí qín měng shěng,què yú hé chù wèi zhēn yú。
寻常应对尤须谨,造次施为更莫疏。xún cháng yīng duì yóu xū jǐn,zào cì shī wèi gèng mò shū。
一日洞然无别体,方知不枉费功夫。yī rì dòng rán wú bié tǐ,fāng zhī bù wǎng fèi gōng fū。

抄二南寄平父因题此诗

朱熹

阙里言诗得赐商,千秋谁复与相望。quē lǐ yán shī dé cì shāng,qiān qiū shuí fù yǔ xiāng wàng。
邹汾断简光前载,关洛新书袭旧芳。zōu fén duàn jiǎn guāng qián zài,guān luò xīn shū xí jiù fāng。
析句分章功自少,吟风弄月兴何长。xī jù fēn zhāng gōng zì shǎo,yín fēng nòng yuè xīng hé zhǎng。
从容咏叹无今古,此乐从兹乐未央。cóng róng yǒng tàn wú jīn gǔ,cǐ lè cóng zī lè wèi yāng。

和子澄白鹿之句

朱熹

经旬不到鹿场阴,梦想飞驰不自禁。jīng xún bù dào lù chǎng yīn,mèng xiǎng fēi chí bù zì jìn。
幸有高轩同胜赏,何妨折屐共幽寻。xìng yǒu gāo xuān tóng shèng shǎng,hé fáng zhé jī gòng yōu xún。
徘徊未厌诗书乐,感慨难忘忠孝心。pái huái wèi yàn shī shū lè,gǎn kǎi nán wàng zhōng xiào xīn。
更对丰镌哦伐木,风泉云壑助清吟。gèng duì fēng juān ó fá mù,fēng quán yún hè zhù qīng yín。

次卜掌书落成白鹿佳句

朱熹

重营旧馆喜初成,要共群贤听鹿鸣。zhòng yíng jiù guǎn xǐ chū chéng,yào gòng qún xián tīng lù míng。
三爵何妨奠蘋藻,一编讵敢议明诚。sān jué hé fáng diàn píng zǎo,yī biān jù gǎn yì míng chéng。
深源定自闲中得,妙用元从乐处生。shēn yuán dìng zì xián zhōng dé,miào yòng yuán cóng lè chù shēng。
莫问无穷庵外事,此心聊与此山盟。mò wèn wú qióng ān wài shì,cǐ xīn liáo yǔ cǐ shān méng。

白鹿讲会次卜丈韵

朱熹

宫墙芜没几经年,只有寒烟锁涧泉。gōng qiáng wú méi jǐ jīng nián,zhǐ yǒu hán yān suǒ jiàn quán。
结屋幸容追旧观,题名未许续遗编。jié wū xìng róng zhuī jiù guān,tí míng wèi xǔ xù yí biān。
青云白石聊同趣,霁月光风更别传。qīng yún bái shí liáo tóng qù,jì yuè guāng fēng gèng bié chuán。
珍重个中无限乐,诸郎莫苦羡腾骞。zhēn zhòng gè zhōng wú xiàn lè,zhū láng mò kǔ xiàn téng qiān。

再用前韵示诸同游

朱熹

幽卧寒岩不记年,饱看山月听风泉。yōu wò hán yán bù jì nián,bǎo kàn shān yuè tīng fēng quán。
舒忧正得琴三叠,玩意惟凭易一编。shū yōu zhèng dé qín sān dié,wán yì wéi píng yì yī biān。
误落尘中乖夙尚,却思洞里付真传。wù luò chén zhōng guāi sù shàng,què sī dòng lǐ fù zhēn chuán。
封章倘幸天从欲,便解铜符谢絷骞。fēng zhāng tǎng xìng tiān cóng yù,biàn jiě tóng fú xiè zhí qiān。

次韵四十叔父白鹿之作

朱熹

诛茅结屋想前贤,千载遗踪尚宛然。zhū máo jié wū xiǎng qián xián,qiān zài yí zōng shàng wǎn rán。
故作轩窗挹苍翠,要将弦诵答潺湲。gù zuò xuān chuāng yì cāng cuì,yào jiāng xián sòng dá chán yuán。
诸郎有志须精学,老子无能但欲眠。zhū láng yǒu zhì xū jīng xué,lǎo zi wú néng dàn yù mián。
多少个中名教乐,莫谈空谛莫求仙。duō shǎo gè zhōng míng jiào lè,mò tán kōng dì mò qiú xiān。

送四十叔父

朱熹

吾家从昔号清门,叔父于今道更尊。wú jiā cóng xī hào qīng mén,shū fù yú jīn dào gèng zūn。
客路艰难空自惜,遗经终始向谁论。kè lù jiān nán kōng zì xī,yí jīng zhōng shǐ xiàng shuí lùn。
独寻云峤逢孤侄,共爱春江接故园。dú xún yún jiào féng gū zhí,gòng ài chūn jiāng jiē gù yuán。
细说刈葵休放手,此来真不为盘餐。xì shuō yì kuí xiū fàng shǒu,cǐ lái zhēn bù wèi pán cān。

和张彦辅初到南康之句

朱熹

十年不共赋阳春,正有胸中万斛尘。shí nián bù gòng fù yáng chūn,zhèng yǒu xiōng zhōng wàn hú chén。
失喜清诗还入手,细看佳句转惊人。shī xǐ qīng shī hái rù shǒu,xì kàn jiā jù zhuǎn jīng rén。
知公近觉青山好,顾我频嗟白发新。zhī gōng jìn jué qīng shān hǎo,gù wǒ pín jiē bái fā xīn。
肯过寒斋共尊酒,向来心事请深陈。kěn guò hán zhāi gòng zūn jiǔ,xiàng lái xīn shì qǐng shēn chén。

奉同都运直阁张丈哭敬夫张兄张丈有诗敢次元韵悲悼之极情见乎词伏幸采览二首

朱熹

秀翁威略憺华戎,遗恨车书久未同。xiù wēng wēi lüè dàn huá róng,yí hèn chē shū jiǔ wèi tóng。
喜有象贤堪嗣事,故知鸿业自无穷。xǐ yǒu xiàng xián kān sì shì,gù zhī hóng yè zì wú qióng。
蕃宣合奏三年最,风采俄惊一旦空。fān xuān hé zòu sān nián zuì,fēng cǎi é jīng yī dàn kōng。
根本平生有深计,遗书不但子囊忠。gēn běn píng shēng yǒu shēn jì,yí shū bù dàn zi náng zhōng。

奉同都运直阁张丈哭敬夫张兄张丈有诗敢次元韵悲悼之极情见乎词伏幸采览二首

朱熹

不应世道即漂沦,何事今年失此人。bù yīng shì dào jí piāo lún,hé shì jīn nián shī cǐ rén。
礼乐端能怀益友,琴笙忍遽乐嘉宾。lǐ lè duān néng huái yì yǒu,qín shēng rěn jù lè jiā bīn。
亦知游好曾通谱,却记登临唤卜邻。yì zhī yóu hǎo céng tōng pǔ,què jì dēng lín huàn bo lín。
两首悲诗数行泪,感伤那复斗清新。liǎng shǒu bēi shī shù xíng lèi,gǎn shāng nà fù dòu qīng xīn。

和张彦辅落星寺之作

朱熹

嵌空奇石战惊涛,楼殿峥嵘势自高。qiàn kōng qí shí zhàn jīng tāo,lóu diàn zhēng róng shì zì gāo。
四面真成开玉鉴,三山应是失金鳌。sì miàn zhēn chéng kāi yù jiàn,sān shān yīng shì shī jīn áo。
题诗正尔难搜句,举酒何妨共作豪。tí shī zhèng ěr nán sōu jù,jǔ jiǔ hé fáng gòng zuò háo。
倚遍栏干更愁绝,归来白尽鬓边毛。yǐ biàn lán gàn gèng chóu jué,guī lái bái jǐn bìn biān máo。