古诗词

孝宗皇帝挽歌词

朱熹

精一传心妙,文明抚运昌。jīng yī chuán xīn miào,wén míng fǔ yùn chāng。
乾坤归独御,日月要重光。qián kūn guī dú yù,rì yuè yào zhòng guāng。
不值亡胡岁,何由复汉疆。bù zhí wáng hú suì,hé yóu fù hàn jiāng。
遽移丹极仗,便上白云乡。jù yí dān jí zhàng,biàn shàng bái yún xiāng。
九有哀同切,孤臣泪特滂。jiǔ yǒu āi tóng qiè,gū chén lèi tè pāng。
讵因逢舜日,曾得厕周行。jù yīn féng shùn rì,céng dé cè zhōu xíng。
但忆彤墀引,频趋黼坐旁。dàn yì tóng chí yǐn,pín qū fǔ zuò páng。
衮华叨假宠,缟素识通丧。gǔn huá dāo jiǎ chǒng,gǎo sù shí tōng sàng。
似有盐梅契,还嗟贝锦伤。shì yǒu yán méi qì,hái jiē bèi jǐn shāng。
戴盆惊委照,增秩待行香。dài pén jīng wěi zhào,zēng zhì dài xíng xiāng。
手疏摅丹悃,衡程发皂囊。shǒu shū shū dān kǔn,héng chéng fā zào náng。
神心应斗转,巽令亟风扬。shén xīn yīng dòu zhuǎn,xùn lìng jí fēng yáng。
未答隆儒厚,俄闻脱蹝忙。wèi dá lóng rú hòu,é wén tuō xǐ máng。
此生知永已,没世恨空长。cǐ shēng zhī yǒng yǐ,méi shì hèn kōng zhǎng。
内难开新主,遄归立右厢。nèi nán kāi xīn zhǔ,chuán guī lì yòu xiāng。
因山方惨澹,去国又怆惶。yīn shān fāng cǎn dàn,qù guó yòu chuàng huáng。
疾病今如许,形骸可自量。jí bìng jīn rú xǔ,xíng hái kě zì liàng。
报恩宁复日,忍死续残章。bào ēn níng fù rì,rěn sǐ xù cán zhāng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

杉木长涧四首其二

朱熹

朝发长涧头,夕宿长涧尾。cháo fā zhǎng jiàn tóu,xī sù zhǎng jiàn wěi。
伤哉长涧人,祸变乃如此。shāng zāi zhǎng jiàn rén,huò biàn nǎi rú cǐ。

考试感事戏作

朱熹

海邑三年吏,勤劳不为身。hǎi yì sān nián lì,qín láo bù wèi shēn。
但令官事了,从遣黠儿嗔。dàn lìng guān shì le,cóng qiǎn xiá ér chēn。

朱熹

潇潇凌霜雪,浓翠异三湘。xiāo xiāo líng shuāng xuě,nóng cuì yì sān xiāng。
疏影月移壁,寒声风满堂。shū yǐng yuè yí bì,hán shēng fēng mǎn táng。

登福山远眺

朱熹

迢迢百里外,望望皆闽山。tiáo tiáo bǎi lǐ wài,wàng wàng jiē mǐn shān。
皎日中天揭,浮云也有闲。jiǎo rì zhōng tiān jiē,fú yún yě yǒu xián。

小均四景诗

朱熹

晓起坐书斋,落花堆满径。xiǎo qǐ zuò shū zhāi,luò huā duī mǎn jìng。
只此是文章,挥毫有馀兴。zhǐ cǐ shì wén zhāng,huī háo yǒu yú xīng。

小均四景诗

朱熹

古木被高荫,昼坐不知暑。gǔ mù bèi gāo yīn,zhòu zuò bù zhī shǔ。
会得古人心,开襟静无语。huì dé gǔ rén xīn,kāi jīn jìng wú yǔ。

小均四景诗

朱熹

蟋蟀鸣床头,夜眠不成寐。xī shuài míng chuáng tóu,yè mián bù chéng mèi。
起阅案前书,西风拂庭桂。qǐ yuè àn qián shū,xī fēng fú tíng guì。

小均四景诗

朱熹

瑞雪飞琼瑶,梅花静相倚。ruì xuě fēi qióng yáo,méi huā jìng xiāng yǐ。
独占三春魁,深涵太极理。dú zhàn sān chūn kuí,shēn hán tài jí lǐ。

昙山题诗

朱熹

颓然见此山,一一皆天作。tuí rán jiàn cǐ shān,yī yī jiē tiān zuò。
信手铭岩墙,所愿君不凿。xìn shǒu míng yán qiáng,suǒ yuàn jūn bù záo。

题烂柯山

朱熹

局上闲争战,人间任是非。jú shàng xián zhēng zhàn,rén jiān rèn shì fēi。
空教采樵客,柯烂不知归。kōng jiào cǎi qiáo kè,kē làn bù zhī guī。

夜闻子规

朱熹

幽林欲雨气含凄,春晚端居园径迷。yōu lín yù yǔ qì hán qī,chūn wǎn duān jū yuán jìng mí。
独向高斋展衾卧,南山夜夜子规啼。dú xiàng gāo zhāi zhǎn qīn wò,nán shān yè yè zi guī tí。

夜雨二首

朱熹

拥衾独宿听寒雨,声在荒庭竹树间。yōng qīn dú sù tīng hán yǔ,shēng zài huāng tíng zhú shù jiān。
万里故园今夜永,遥知风雪满前山。wàn lǐ gù yuán jīn yè yǒng,yáo zhī fēng xuě mǎn qián shān。

夜雨二首

朱熹

故山风雪深寒夜,只有梅花独自香。gù shān fēng xuě shēn hán yè,zhǐ yǒu méi huā dú zì xiāng。
此日无人问消息,不应憔悴损年芳。cǐ rì wú rén wèn xiāo xī,bù yīng qiáo cuì sǔn nián fāng。

梅花两绝句

朱熹

溪上寒梅应已开,故人不寄一枝来。xī shàng hán méi yīng yǐ kāi,gù rén bù jì yī zhī lái。
天涯岂是无芳物,为尔无心向酒杯。tiān yá qǐ shì wú fāng wù,wèi ěr wú xīn xiàng jiǔ bēi。

梅花两绝句

朱熹

幽壑潺湲小水通,茅茨烟雨竹篱空。yōu hè chán yuán xiǎo shuǐ tōng,máo cí yān yǔ zhú lí kōng。
梅花乱发篱边树,似倚寒枝恨朔风。méi huā luàn fā lí biān shù,shì yǐ hán zhī hèn shuò fēng。