古诗词

孝宗皇帝挽歌词

朱熹

精一传心妙,文明抚运昌。jīng yī chuán xīn miào,wén míng fǔ yùn chāng。
乾坤归独御,日月要重光。qián kūn guī dú yù,rì yuè yào zhòng guāng。
不值亡胡岁,何由复汉疆。bù zhí wáng hú suì,hé yóu fù hàn jiāng。
遽移丹极仗,便上白云乡。jù yí dān jí zhàng,biàn shàng bái yún xiāng。
九有哀同切,孤臣泪特滂。jiǔ yǒu āi tóng qiè,gū chén lèi tè pāng。
讵因逢舜日,曾得厕周行。jù yīn féng shùn rì,céng dé cè zhōu xíng。
但忆彤墀引,频趋黼坐旁。dàn yì tóng chí yǐn,pín qū fǔ zuò páng。
衮华叨假宠,缟素识通丧。gǔn huá dāo jiǎ chǒng,gǎo sù shí tōng sàng。
似有盐梅契,还嗟贝锦伤。shì yǒu yán méi qì,hái jiē bèi jǐn shāng。
戴盆惊委照,增秩待行香。dài pén jīng wěi zhào,zēng zhì dài xíng xiāng。
手疏摅丹悃,衡程发皂囊。shǒu shū shū dān kǔn,héng chéng fā zào náng。
神心应斗转,巽令亟风扬。shén xīn yīng dòu zhuǎn,xùn lìng jí fēng yáng。
未答隆儒厚,俄闻脱蹝忙。wèi dá lóng rú hòu,é wén tuō xǐ máng。
此生知永已,没世恨空长。cǐ shēng zhī yǒng yǐ,méi shì hèn kōng zhǎng。
内难开新主,遄归立右厢。nèi nán kāi xīn zhǔ,chuán guī lì yòu xiāng。
因山方惨澹,去国又怆惶。yīn shān fāng cǎn dàn,qù guó yòu chuàng huáng。
疾病今如许,形骸可自量。jí bìng jīn rú xǔ,xíng hái kě zì liàng。
报恩宁复日,忍死续残章。bào ēn níng fù rì,rěn sǐ xù cán zhāng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

寄谢刘彦集菖蒲之贶二首

朱熹

君家兰杜久萋萋,近养菖蒲绿未齐。jūn jiā lán dù jiǔ qī qī,jìn yǎng chāng pú lǜ wèi qí。
乞与幽人伴岑寂,小窗风露日低迷。qǐ yǔ yōu rén bàn cén jì,xiǎo chuāng fēng lù rì dī mí。

寄谢刘彦集菖蒲之贶二首

朱熹

泉清石瘦碧纤长,秋露悬珠炯夜光。quán qīng shí shòu bì xiān zhǎng,qiū lù xuán zhū jiǒng yè guāng。
个里无穷闲造化,别来谁与共平章。gè lǐ wú qióng xián zào huà,bié lái shuí yǔ gòng píng zhāng。

再题吴公济风泉亭

朱熹

华林翠涧响风泉,竟日闲来石上眠。huá lín cuì jiàn xiǎng fēng quán,jìng rì xián lái shí shàng mián。
更结危亭俯幽听,未妨长作地行仙。gèng jié wēi tíng fǔ yōu tīng,wèi fáng zhǎng zuò dì xíng xiān。

寄吴公济兼简李伯谏五首

朱熹

客子归来春未深,只应寒雨罢登临。kè zi guī lái chūn wèi shēn,zhǐ yīng hán yǔ bà dēng lín。
闲窗竟日焚香坐,一段孤明见此心。xián chuāng jìng rì fén xiāng zuò,yī duàn gū míng jiàn cǐ xīn。

寄吴公济兼简李伯谏五首

朱熹

三径莓苔昼掩关,君来问道却空还。sān jìng méi tái zhòu yǎn guān,jūn lái wèn dào què kōng hái。
从今蜡屐应无恙,有兴何妨再入山。cóng jīn là jī yīng wú yàng,yǒu xīng hé fáng zài rù shān。

寄吴公济兼简李伯谏五首

朱熹

盘翁别去久无书,可复因循自作疏。pán wēng bié qù jiǔ wú shū,kě fù yīn xún zì zuò shū。
珍重寄声烦问讯,个中消息定何如。zhēn zhòng jì shēng fán wèn xùn,gè zhōng xiāo xī dìng hé rú。

寄吴公济兼简李伯谏五首

朱熹

繁弦急管盛流传,清庙遗音久绝弦。fán xián jí guǎn shèng liú chuán,qīng miào yí yīn jiǔ jué xián。
欲识寥寥千古意,莫将新语勘尘编。yù shí liáo liáo qiān gǔ yì,mò jiāng xīn yǔ kān chén biān。

寄吴公济兼简李伯谏五首

朱熹

忆昔殊方久滞淫,年深归路始骎骎。yì xī shū fāng jiǔ zhì yín,nián shēn guī lù shǐ qīn qīn。
傍人欲问箪瓢乐,理义谁知悦我心。bàng rén yù wèn dān piáo lè,lǐ yì shuí zhī yuè wǒ xīn。

公济和诗见闵耽书勉以教外之乐以诗请问二首

朱熹

至理无言绝浅深,尘尘刹刹不相侵。zhì lǐ wú yán jué qiǎn shēn,chén chén shā shā bù xiāng qīn。
如云教外传真的,却是瞿昙有两心。rú yún jiào wài chuán zhēn de,què shì qú tán yǒu liǎng xīn。

公济和诗见闵耽书勉以教外之乐以诗请问二首

朱熹

未必瞿昙有两心,莫将此意搅儒林。wèi bì qú tán yǒu liǎng xīn,mò jiāng cǐ yì jiǎo rú lín。
欲知陋巷忧时乐,只向韦编绝处寻。yù zhī lòu xiàng yōu shí lè,zhǐ xiàng wéi biān jué chù xún。

伯谏和诗云邪色哇声方漫漫

朱熹

任从耳畔妍声过,特地胸中顺气萌。rèn cóng ěr pàn yán shēng guò,tè dì xiōng zhōng shùn qì méng。
个里讵容思勉得,羡君一跃了平生。gè lǐ jù róng sī miǎn dé,xiàn jūn yī yuè le píng shēng。

伯谏和诗云邪色哇声方漫漫

朱熹

阙里当年语从心,至今踪迹尚难寻。quē lǐ dāng nián yǔ cóng xīn,zhì jīn zōng jì shàng nán xún。
况君直至无心处,肯向人前话浅深。kuàng jūn zhí zhì wú xīn chù,kěn xiàng rén qián huà qiǎn shēn。

登芦峰

朱熹

行到芦峰最上头,几回振策又还休。xíng dào lú fēng zuì shàng tóu,jǐ huí zhèn cè yòu hái xiū。
因君好句撩孤兴,却恨云烟未肯收。yīn jūn hǎo jù liāo gū xīng,què hèn yún yān wèi kěn shōu。

刘平甫分惠水栀小诗为谢二首

朱熹

年来衰懒罢书淫,偶向盆山寄此心。nián lái shuāi lǎn bà shū yín,ǒu xiàng pén shān jì cǐ xīn。
何事凉阴老居士,便分幽赏助清吟。hé shì liáng yīn lǎo jū shì,biàn fēn yōu shǎng zhù qīng yín。

刘平甫分惠水栀小诗为谢二首

朱熹

何处飞来薝卜林,老枝樛屈更萧椮。hé chù fēi lái zhān bo lín,lǎo zhī jiū qū gèng xiāo sēn。
凄凉杜老江头句,坐对行吟得自箴。qī liáng dù lǎo jiāng tóu jù,zuò duì xíng yín dé zì zhēn。