古诗词

孝宗皇帝挽歌词

朱熹

精一传心妙,文明抚运昌。jīng yī chuán xīn miào,wén míng fǔ yùn chāng。
乾坤归独御,日月要重光。qián kūn guī dú yù,rì yuè yào zhòng guāng。
不值亡胡岁,何由复汉疆。bù zhí wáng hú suì,hé yóu fù hàn jiāng。
遽移丹极仗,便上白云乡。jù yí dān jí zhàng,biàn shàng bái yún xiāng。
九有哀同切,孤臣泪特滂。jiǔ yǒu āi tóng qiè,gū chén lèi tè pāng。
讵因逢舜日,曾得厕周行。jù yīn féng shùn rì,céng dé cè zhōu xíng。
但忆彤墀引,频趋黼坐旁。dàn yì tóng chí yǐn,pín qū fǔ zuò páng。
衮华叨假宠,缟素识通丧。gǔn huá dāo jiǎ chǒng,gǎo sù shí tōng sàng。
似有盐梅契,还嗟贝锦伤。shì yǒu yán méi qì,hái jiē bèi jǐn shāng。
戴盆惊委照,增秩待行香。dài pén jīng wěi zhào,zēng zhì dài xíng xiāng。
手疏摅丹悃,衡程发皂囊。shǒu shū shū dān kǔn,héng chéng fā zào náng。
神心应斗转,巽令亟风扬。shén xīn yīng dòu zhuǎn,xùn lìng jí fēng yáng。
未答隆儒厚,俄闻脱蹝忙。wèi dá lóng rú hòu,é wén tuō xǐ máng。
此生知永已,没世恨空长。cǐ shēng zhī yǒng yǐ,méi shì hèn kōng zhǎng。
内难开新主,遄归立右厢。nèi nán kāi xīn zhǔ,chuán guī lì yòu xiāng。
因山方惨澹,去国又怆惶。yīn shān fāng cǎn dàn,qù guó yòu chuàng huáng。
疾病今如许,形骸可自量。jí bìng jīn rú xǔ,xíng hái kě zì liàng。
报恩宁复日,忍死续残章。bào ēn níng fù rì,rěn sǐ xù cán zhāng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

谨次县大夫见属之韵

朱熹

抚摩凋瘵为心切,摹写风烟著语亲。fǔ mó diāo zhài wèi xīn qiè,mó xiě fēng yān zhù yǔ qīn。
只愿从今更无倦,清诗美政逐年新。zhǐ yuàn cóng jīn gèng wú juàn,qīng shī měi zhèng zhú nián xīn。

丙辰正月三日赠彭世昌归山

朱熹

象山闻说是君开,云木参天瀑响雷。xiàng shān wén shuō shì jūn kāi,yún mù cān tiān pù xiǎng léi。
好去山头且坚坐,等闲莫要下山来。hǎo qù shān tóu qiě jiān zuò,děng xián mò yào xià shān lái。

奉题李彦中所藏俞侯墨戏

朱熹

不是胸中饱丘壑,谁能笔下吐云烟。bù shì xiōng zhōng bǎo qiū hè,shuí néng bǐ xià tǔ yún yān。
故应只有王摩诘,解写离骚极目天。gù yīng zhǐ yǒu wáng mó jí,jiě xiě lí sāo jí mù tiān。

题刘志夫严居厚潇湘诗卷后

朱熹

潇湘门外水如天,说着令人意惨然。xiāo xiāng mén wài shuǐ rú tiān,shuō zhe lìng rén yì cǎn rán。
试问登高能赋客,个中何似汨罗渊。shì wèn dēng gāo néng fù kè,gè zhōng hé shì mì luó yuān。

闻蛙

朱熹

两枢盛怒斗春池,群吠同声彻晓帷。liǎng shū shèng nù dòu chūn chí,qún fèi tóng shēng chè xiǎo wéi。
等是一场狼籍事,更无人与问官私。děng shì yī chǎng láng jí shì,gèng wú rén yǔ wèn guān sī。

延平水南天庆观夜作

朱熹

石楼云卧对江城,城角吟霜永夜清。shí lóu yún wò duì jiāng chéng,chéng jiǎo yín shuāng yǒng yè qīng。
料得南枝正愁绝,不堪闻此断肠声。liào dé nán zhī zhèng chóu jué,bù kān wén cǐ duàn cháng shēng。

墨梅

朱熹

梦里清江醉墨香,蕊寒枝瘦凛冰霜。mèng lǐ qīng jiāng zuì mò xiāng,ruǐ hán zhī shòu lǐn bīng shuāng。
如今白黑浑休问,且作人间时世装。rú jīn bái hēi hún xiū wèn,qiě zuò rén jiān shí shì zhuāng。

晦翁足疾得程道人针之而愈戏赠此诗

朱熹

十载扶行恃短筇,一针相值有奇功。shí zài fú xíng shì duǎn qióng,yī zhēn xiāng zhí yǒu qí gōng。
出门放步人争看,不是前来勃窣翁。chū mén fàng bù rén zhēng kàn,bù shì qián lái bó sū wēng。

戏答杨廷秀问讯离骚之句二首

朱熹

昔诵离骚夜扣舷,江湖满地水浮天。xī sòng lí sāo yè kòu xián,jiāng hú mǎn dì shuǐ fú tiān。
只今拥鼻寒窗底,烂却沙头月一船。zhǐ jīn yōng bí hán chuāng dǐ,làn què shā tóu yuè yī chuán。

戏答杨廷秀问讯离骚之句二首

朱熹

春到寒汀百草生,马蹄香动楚江声。chūn dào hán tīng bǎi cǎo shēng,mǎ tí xiāng dòng chǔ jiāng shēng。
不甘强借三峰面,且为灵均作杜蘅。bù gān qiáng jiè sān fēng miàn,qiě wèi líng jūn zuò dù héng。

诗送碧崖甘叔怀游庐阜兼简白鹿山长吴兄唐卿及诸耆旧三首

朱熹

羌庐不见几经年,一话清游一怅然。qiāng lú bù jiàn jǐ jīng nián,yī huà qīng yóu yī chàng rán。
此日送君凭问讯,千峰影里旧潺湲。cǐ rì sòng jūn píng wèn xùn,qiān fēng yǐng lǐ jiù chán yuán。

诗送碧崖甘叔怀游庐阜兼简白鹿山长吴兄唐卿及诸耆旧三首

朱熹

知君挂席下清江,未见香炉意已降。zhī jūn guà xí xià qīng jiāng,wèi jiàn xiāng lú yì yǐ jiàng。
直上新泉得雄观,便将杰句写长杠。zhí shàng xīn quán dé xióng guān,biàn jiāng jié jù xiě zhǎng gāng。

诗送碧崖甘叔怀游庐阜兼简白鹿山长吴兄唐卿及诸耆旧三首

朱熹

遗君踪迹莽荆榛,曾把诗书为作新。yí jūn zōng jì mǎng jīng zhēn,céng bǎ shī shū wèi zuò xīn。
今日总输吴季子,枕流漱石自由身。jīn rì zǒng shū wú jì zi,zhěn liú shù shí zì yóu shēn。

丘子服来访道间得古梅折以为赠刘叔通江文卿俱来各有佳句因各次韵为答三首其二

朱熹

老枝横出数花新,谁寄寒斋雪夜春。lǎo zhī héng chū shù huā xīn,shuí jì hán zhāi xuě yè chūn。
江路犹应有幽伴,只愁难得赏心人。jiāng lù yóu yīng yǒu yōu bàn,zhǐ chóu nán dé shǎng xīn rén。

丘子服来访道间得古梅折以为赠刘叔通江文卿俱来各有佳句因各次韵为答三首其二

朱熹

西湖居士寻诗处,今堕软红车马尘。xī hú jū shì xún shī chù,jīn duò ruǎn hóng chē mǎ chén。
半树横枝空好在,只应无地觅高人。bàn shù héng zhī kōng hǎo zài,zhǐ yīng wú dì mì gāo rén。