古诗词

孝宗皇帝挽歌词

朱熹

精一传心妙,文明抚运昌。jīng yī chuán xīn miào,wén míng fǔ yùn chāng。
乾坤归独御,日月要重光。qián kūn guī dú yù,rì yuè yào zhòng guāng。
不值亡胡岁,何由复汉疆。bù zhí wáng hú suì,hé yóu fù hàn jiāng。
遽移丹极仗,便上白云乡。jù yí dān jí zhàng,biàn shàng bái yún xiāng。
九有哀同切,孤臣泪特滂。jiǔ yǒu āi tóng qiè,gū chén lèi tè pāng。
讵因逢舜日,曾得厕周行。jù yīn féng shùn rì,céng dé cè zhōu xíng。
但忆彤墀引,频趋黼坐旁。dàn yì tóng chí yǐn,pín qū fǔ zuò páng。
衮华叨假宠,缟素识通丧。gǔn huá dāo jiǎ chǒng,gǎo sù shí tōng sàng。
似有盐梅契,还嗟贝锦伤。shì yǒu yán méi qì,hái jiē bèi jǐn shāng。
戴盆惊委照,增秩待行香。dài pén jīng wěi zhào,zēng zhì dài xíng xiāng。
手疏摅丹悃,衡程发皂囊。shǒu shū shū dān kǔn,héng chéng fā zào náng。
神心应斗转,巽令亟风扬。shén xīn yīng dòu zhuǎn,xùn lìng jí fēng yáng。
未答隆儒厚,俄闻脱蹝忙。wèi dá lóng rú hòu,é wén tuō xǐ máng。
此生知永已,没世恨空长。cǐ shēng zhī yǒng yǐ,méi shì hèn kōng zhǎng。
内难开新主,遄归立右厢。nèi nán kāi xīn zhǔ,chuán guī lì yòu xiāng。
因山方惨澹,去国又怆惶。yīn shān fāng cǎn dàn,qù guó yòu chuàng huáng。
疾病今如许,形骸可自量。jí bìng jīn rú xǔ,xíng hái kě zì liàng。
报恩宁复日,忍死续残章。bào ēn níng fù rì,rěn sǐ xù cán zhāng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

廌山书院

朱熹

三十年来宿草庐,五年三第世间无。sān shí nián lái sù cǎo lú,wǔ nián sān dì shì jiān wú。
门前獬廌山常在,只恐儿孙不读书。mén qián xiè zhì shān cháng zài,zhǐ kǒng ér sūn bù dú shū。

水濂洞

朱熹

水濂幽谷我来游,拂面飞泉最醒眸。shuǐ lián yōu gǔ wǒ lái yóu,fú miàn fēi quán zuì xǐng móu。
一片水帘遮洞口,何人卷得上帘钩。yī piàn shuǐ lián zhē dòng kǒu,hé rén juǎn dé shàng lián gōu。

题清虚庵来月轩

朱熹

夜吟唯觉月来迟,正忆先生独坐时。yè yín wéi jué yuè lái chí,zhèng yì xiān shēng dú zuò shí。
离绪几多无著处,不堪清气入诗脾。lí xù jǐ duō wú zhù chù,bù kān qīng qì rù shī pí。

廓然亭

朱熹

迟留访隐古祠旁,眼底樛松老更苍。chí liú fǎng yǐn gǔ cí páng,yǎn dǐ jiū sōng lǎo gèng cāng。
山得吾侪应改观,坐无恶客自生凉。shān dé wú chái yīng gǎi guān,zuò wú è kè zì shēng liáng。

题程烨程燧兄弟双桂书院

朱熹

君家构屋积玉堆,两种天香手自栽。jūn jiā gòu wū jī yù duī,liǎng zhǒng tiān xiāng shǒu zì zāi。
清影一帘秋澹荡,任渠艳冶斗春开。qīng yǐng yī lián qiū dàn dàng,rèn qú yàn yě dòu chūn kāi。

德兴县叶元恺家题

朱熹

葱汤麦饭两相宜,葱暖丹田麦疗饥。cōng tāng mài fàn liǎng xiāng yí,cōng nuǎn dān tián mài liáo jī。
莫道儒家风味薄,隔邻犹有未炊时。mò dào rú jiā fēng wèi báo,gé lín yóu yǒu wèi chuī shí。

过飞泉岭

朱熹

梯云石磴羊肠绕,转壑飞泉碧玉斜。tī yún shí dèng yáng cháng rào,zhuǎn hè fēi quán bì yù xié。
一路风烟春淡泊,数声鸡犬野人家。yī lù fēng yān chūn dàn pō,shù shēng jī quǎn yě rén jiā。

南塘

朱熹

南塘旧是尚书宅,今作僧居水石清。nán táng jiù shì shàng shū zhái,jīn zuò sēng jū shuǐ shí qīng。
半夜月明禅定后,松风犹带管弦声。bàn yè yuè míng chán dìng hòu,sōng fēng yóu dài guǎn xián shēng。

挽王德修

朱熹

不到湖潭二十年,湖潭依旧故山川。bù dào hú tán èr shí nián,hú tán yī jiù gù shān chuān。
聊将杯酒奠青草,风雨萧萧忆昔贤。liáo jiāng bēi jiǔ diàn qīng cǎo,fēng yǔ xiāo xiāo yì xī xián。

仙霞岭

朱熹

道出夷山乡思生,霞峰重叠面前迎。dào chū yí shān xiāng sī shēng,xiá fēng zhòng dié miàn qián yíng。
岭头云散丹梯耸,步到天衢眼更明。lǐng tóu yún sàn dān tī sǒng,bù dào tiān qú yǎn gèng míng。

书邵子尧夫游伊洛四首其三

朱熹

秋日□秋禾黍边,农家富贵自丰年。qiū rì qiū hé shǔ biān,nóng jiā fù guì zì fēng nián。
一箪鸡黍一瓢饮,谁羡王侯食万钱。yī dān jī shǔ yī piáo yǐn,shuí xiàn wáng hóu shí wàn qián。

训蒙绝句天

朱熹

气体苍然故曰天,其中有理是为乾。qì tǐ cāng rán gù yuē tiān,qí zhōng yǒu lǐ shì wèi qián。
浑然气理流行际,万物同根此一源。hún rán qì lǐ liú xíng jì,wàn wù tóng gēn cǐ yī yuán。

训蒙绝句鬼神

朱熹

鬼神即物以为名,屈则无形伸有形。guǐ shén jí wù yǐ wèi míng,qū zé wú xíng shēn yǒu xíng。
一屈一伸端莫测,可窥二五运无停。yī qū yī shēn duān mò cè,kě kuī èr wǔ yùn wú tíng。

训蒙绝句命二首

朱熹

妙合之机不暂停,自然气化与流形。miào hé zhī jī bù zàn tíng,zì rán qì huà yǔ liú xíng。
原于妙合名为命,即此而思得性灵。yuán yú miào hé míng wèi mìng,jí cǐ ér sī dé xìng líng。

训蒙绝句命二首

朱熹

静思二五生人物,新者如源旧者流。jìng sī èr wǔ shēng rén wù,xīn zhě rú yuán jiù zhě liú。
流自东之源不息,始终聚散即斯求。liú zì dōng zhī yuán bù xī,shǐ zhōng jù sàn jí sī qiú。