古诗词

次张彦辅韵

朱熹

风霜岁云徂,尘事眯双目。fēng shuāng suì yún cú,chén shì mī shuāng mù。
故人书鼎来,照眼一连玉。gù rén shū dǐng lái,zhào yǎn yī lián yù。
把玩不知疲,日晏坐空腹。bǎ wán bù zhī pí,rì yàn zuò kōng fù。
卷藏什袭秘,寒光夜穿椟。juǎn cáng shén xí mì,hán guāng yè chuān dú。
嗟予肮脏姿,十驾不能速。jiē yǔ āng zàng zī,shí jià bù néng sù。
丘壑聊自娱,箪瓢亦云足。qiū hè liáo zì yú,dān piáo yì yún zú。
君侯湖海士,逸气谢追逐。jūn hóu hú hǎi shì,yì qì xiè zhuī zhú。
胡为不予鄙,乃肯顾林谷。hú wèi bù yǔ bǐ,nǎi kěn gù lín gǔ。
高轩缓前期,清梦绕双竹。gāo xuān huǎn qián qī,qīng mèng rào shuāng zhú。
起将杜陵句,写寄玉川屋。qǐ jiāng dù líng jù,xiě jì yù chuān wū。
我穷诗未工,最觉貂难续。wǒ qióng shī wèi gōng,zuì jué diāo nán xù。
感君殷勤意,吟苦屡更烛。gǎn jūn yīn qín yì,yín kǔ lǚ gèng zhú。
群公饶藻思,裂笺动盈束。qún gōng ráo zǎo sī,liè jiān dòng yíng shù。
历险正摧辀,争先俄击毂。lì xiǎn zhèng cuī zhōu,zhēng xiān é jī gǔ。
低回欲引避,怅望曷归宿。dī huí yù yǐn bì,chàng wàng hé guī sù。
出吻竟无奇,彊颜终自恧。chū wěn jìng wú qí,jiàng yán zhōng zì nǜ。
北风催岁年,两鬓失新绿。běi fēng cuī suì nián,liǎng bìn shī xīn lǜ。
樊生念学稼,曹子悲食粟。fán shēng niàn xué jià,cáo zi bēi shí sù。
死灰宁复然,寡过良所欲。sǐ huī níng fù rán,guǎ guò liáng suǒ yù。
耿耿自知明,何劳詹尹卜。gěng gěng zì zhī míng,hé láo zhān yǐn bo。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

困学二首

朱熹

困学工夫岂易成,斯名独恐是虚称。kùn xué gōng fū qǐ yì chéng,sī míng dú kǒng shì xū chēng。
傍人莫笑标题误,庸行庸言实未能。bàng rén mò xiào biāo tí wù,yōng xíng yōng yán shí wèi néng。

复斋偶题

朱熹

出入无时是此心,岂知鸡犬易追寻。chū rù wú shí shì cǐ xīn,qǐ zhī jī quǎn yì zhuī xún。
请看屏上初爻旨,便识名斋用意深。qǐng kàn píng shàng chū yáo zhǐ,biàn shí míng zhāi yòng yì shēn。

示四弟

朱熹

务学修身要及时,竞辰须念隙驹驰。wù xué xiū shēn yào jí shí,jìng chén xū niàn xì jū chí。
清宵白日供游荡,愁杀堂前老古锥。qīng xiāo bái rì gōng yóu dàng,chóu shā táng qián lǎo gǔ zhuī。

克己

朱熹

宝鉴当年照胆寒,向来埋没太无端。bǎo jiàn dāng nián zhào dǎn hán,xiàng lái mái méi tài wú duān。
只今垢尽明全见,还得当年宝鉴看。zhǐ jīn gòu jǐn míng quán jiàn,hái dé dāng nián bǎo jiàn kàn。

曾点

朱熹

春服初成丽景迟,步随流水玩晴漪。chūn fú chū chéng lì jǐng chí,bù suí liú shuǐ wán qíng yī。
微吟缓节归来晚,一任轻风拂面吹。wēi yín huǎn jié guī lái wǎn,yī rèn qīng fēng fú miàn chuī。

伐木

朱熹

伐木相将入远山,共听幽鸟语关关。fá mù xiāng jiāng rù yuǎn shān,gòng tīng yōu niǎo yǔ guān guān。
殷勤若解当时意,此日那容不尽欢。yīn qín ruò jiě dāng shí yì,cǐ rì nà róng bù jǐn huān。

春日偶作

朱熹

闻道西园春色深,急穿芒屩去登临。wén dào xī yuán chūn sè shēn,jí chuān máng juē qù dēng lín。
千葩万蕊争红紫,谁识乾坤造化心。qiān pā wàn ruǐ zhēng hóng zǐ,shuí shí qián kūn zào huà xīn。

观书有感

朱熹

半亩方塘一鉴开,天光云影共徘徊。bàn mǔ fāng táng yī jiàn kāi,tiān guāng yún yǐng gòng pái huái。
问渠那得清如许,为有源头活水来。wèn qú nà dé qīng rú xǔ,wèi yǒu yuán tóu huó shuǐ lái。

观书有感

朱熹

昨夜江边春水生,蒙冲巨舰一毛轻。zuó yè jiāng biān chūn shuǐ shēng,méng chōng jù jiàn yī máo qīng。
向来枉费推移力,此日中流自在行。xiàng lái wǎng fèi tuī yí lì,cǐ rì zhōng liú zì zài xíng。

题西林院壁二首

朱熹

触目风光不易裁,此间何似舞雩台。chù mù fēng guāng bù yì cái,cǐ jiān hé shì wǔ yú tái。
病躯若得长无事,春服成时岁一来。bìng qū ruò dé zhǎng wú shì,chūn fú chéng shí suì yī lái。

题西林院壁二首

朱熹

巾屦翛然一钵囊,何妨且住赞公房。jīn jù xiāo rán yī bō náng,hé fáng qiě zhù zàn gōng fáng。
却嫌宴坐观心处,不奈檐花抵死香。què xián yàn zuò guān xīn chù,bù nài yán huā dǐ sǐ xiāng。

题西林可师达观轩

朱熹

窈窕云房深复深,层轩俄此快登临。yǎo tiǎo yún fáng shēn fù shēn,céng xuān é cǐ kuài dēng lín。
卷帘一目遥山碧,底是高人达观心。juǎn lián yī mù yáo shān bì,dǐ shì gāo rén dá guān xīn。

再题

朱熹

古寺重来感慨深,小轩仍是旧窥临。gǔ sì zhòng lái gǎn kǎi shēn,xiǎo xuān réng shì jiù kuī lín。
向来妙处今遗恨,万古长空一片心。xiàng lái miào chù jīn yí hèn,wàn gǔ zhǎng kōng yī piàn xīn。

示西林可师二首

朱熹

身世年来欲两忘,一春随意住僧房。shēn shì nián lái yù liǎng wàng,yī chūn suí yì zhù sēng fáng。
行逢旧隐低回久,绿树莺啼清昼长。xíng féng jiù yǐn dī huí jiǔ,lǜ shù yīng tí qīng zhòu zhǎng。

示西林可师二首

朱熹

幽居四畔只空林,啼鸟落花春意深。yōu jū sì pàn zhǐ kōng lín,tí niǎo luò huā chūn yì shēn。
独宿尘龛无梦寐,五更山月照寒衾。dú sù chén kān wú mèng mèi,wǔ gèng shān yuè zhào hán qīn。