古诗词

次张彦辅赏梅韵

朱熹

朔风万里开云屏,清霜夜坠朝景晴。shuò fēng wàn lǐ kāi yún píng,qīng shuāng yè zhuì cháo jǐng qíng。
南枝浩荡正春色,冻蕊的皪含空明。nán zhī hào dàng zhèng chūn sè,dòng ruǐ de lì hán kōng míng。
花边偶对青铜镜,槁项不堪冰雪映。huā biān ǒu duì qīng tóng jìng,gǎo xiàng bù kān bīng xuě yìng。
拥炉独坐只悲吟,振策出游舒远兴。yōng lú dú zuò zhǐ bēi yín,zhèn cè chū yóu shū yuǎn xīng。
暗香何处时一飘,行行复值最长条。àn xiāng hé chù shí yī piāo,xíng xíng fù zhí zuì zhǎng tiáo。
仰头欲折渺谁赠,满意相思那得邀。yǎng tóu yù zhé miǎo shuí zèng,mǎn yì xiāng sī nà dé yāo。
极知异县淹行李,心赏未甘轻付畀。jí zhī yì xiàn yān xíng lǐ,xīn shǎng wèi gān qīng fù bì。
石雄赋罢不相闻,秀野书来因举似。shí xióng fù bà bù xiāng wén,xiù yě shū lái yīn jǔ shì。
两翁句法争新奇,画出疏影沉寒漪。liǎng wēng jù fǎ zhēng xīn qí,huà chū shū yǐng chén hán yī。
幽探自出尘境外,胜概未许儿曹知。yōu tàn zì chū chén jìng wài,shèng gài wèi xǔ ér cáo zhī。
只今嚼蕊攀条处,它日重来记前度。zhǐ jīn jué ruǐ pān tiáo chù,tā rì zhòng lái jì qián dù。
风台月观悄无言,玉笛冰滩索同赋。fēng tái yuè guān qiāo wú yán,yù dí bīng tān suǒ tóng fù。
嗟予衰懒倦将迎,过眼纷纷无复情。jiē yǔ shuāi lǎn juàn jiāng yíng,guò yǎn fēn fēn wú fù qíng。
尚喜疏英窥水白,更怜落片点苔青。shàng xǐ shū yīng kuī shuǐ bái,gèng lián luò piàn diǎn tái qīng。
兴来乱插飞蓬首,拟向君家醉君酒。xīng lái luàn chā fēi péng shǒu,nǐ xiàng jūn jiā zuì jūn jiǔ。
酒酣耳热莫狂歌,布鼓雷门须缩手。jiǔ hān ěr rè mò kuáng gē,bù gǔ léi mén xū suō shǒu。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

训蒙绝句牛山

朱熹

此心此理自天根,不待栽培触处生。cǐ xīn cǐ lǐ zì tiān gēn,bù dài zāi péi chù chù shēng。
只要关防人欲伐,更须着意察滋萌。zhǐ yào guān fáng rén yù fá,gèng xū zhe yì chá zī méng。

训蒙绝句任重

朱熹

气无强弱志为先,努力便行休放肩。qì wú qiáng ruò zhì wèi xiān,nǔ lì biàn xíng xiū fàng jiān。
挨得一番难境界,便添脊骨一番坚。āi dé yī fān nán jìng jiè,biàn tiān jí gǔ yī fān jiān。

训蒙绝句万物皆备于我

朱熹

万物当须以理观,不离太极是其源。wàn wù dāng xū yǐ lǐ guān,bù lí tài jí shì qí yuán。
故须万类皆我具,只为中心太极存。gù xū wàn lèi jiē wǒ jù,zhǐ wèi zhōng xīn tài jí cún。

训蒙绝句难言

朱熹

难言非谓不容言,谓状其中体段难。nán yán fēi wèi bù róng yán,wèi zhuàng qí zhōng tǐ duàn nán。
须是养成天地塞,却将正直反而观。xū shì yǎng chéng tiān dì sāi,què jiāng zhèng zhí fǎn ér guān。

训蒙绝句四十五十无闻

朱熹

圣人接物本于仁,罕以深言拒绝人。shèng rén jiē wù běn yú rén,hǎn yǐ shēn yán jù jué rén。
不足畏辞严且截,急将此意省吾身。bù zú wèi cí yán qiě jié,jí jiāng cǐ yì shěng wú shēn。

训蒙绝句九思

朱熹

人之进学在于思,思则能知是与非。rén zhī jìn xué zài yú sī,sī zé néng zhī shì yǔ fēi。
但得用心纯熟后,自然发处有思随。dàn dé yòng xīn chún shú hòu,zì rán fā chù yǒu sī suí。

训蒙绝句辞达而已二首

朱熹

方识圣门辞达旨,作文之法在其中。fāng shí shèng mén cí dá zhǐ,zuò wén zhī fǎ zài qí zhōng。
但将正意由辞出,此外徒劳苦用功。dàn jiāng zhèng yì yóu cí chū,cǐ wài tú láo kǔ yòng gōng。

训蒙绝句辞达而已二首

朱熹

因辞可以验人心,心地开明辞必明。yīn cí kě yǐ yàn rén xīn,xīn dì kāi míng cí bì míng。
试把正人文字看,何尝巧滞与艰深。shì bǎ zhèng rén wén zì kàn,hé cháng qiǎo zhì yǔ jiān shēn。

训蒙绝句君子去仁

朱熹

谁云贫贱人难处,只为重轻权倒持。shuí yún pín jiàn rén nán chù,zhǐ wèi zhòng qīng quán dào chí。
钓渭耕莘皆往辙,圣贤不法我何归。diào wèi gēng shēn jiē wǎng zhé,shèng xián bù fǎ wǒ hé guī。

训蒙绝句就有道而正

朱熹

差以毫厘大乱真,苟羞就正堕终身。chà yǐ háo lí dà luàn zhēn,gǒu xiū jiù zhèng duò zhōng shēn。
不惟枉费穷年力,反作滔天祸世人。bù wéi wǎng fèi qióng nián lì,fǎn zuò tāo tiān huò shì rén。

训蒙绝句出门如见大宾

朱熹

竦然敬立体斯存,容貌常如见大宾。sǒng rán jìng lì tǐ sī cún,róng mào cháng rú jiàn dà bīn。
此是圣门持守法,必须心在可为仁。cǐ shì shèng mén chí shǒu fǎ,bì xū xīn zài kě wèi rén。

训蒙绝句心有邻

朱熹

德者人心之所同,苟能有德类斯从。dé zhě rén xīn zhī suǒ tóng,gǒu néng yǒu dé lèi sī cóng。
不须闭户嗟寥落,但立诚心自用功。bù xū bì hù jiē liáo luò,dàn lì chéng xīn zì yòng gōng。

训蒙绝句浴沂

朱熹

只就吾身分上思,相呼童子浴沂归。zhǐ jiù wú shēn fēn shàng sī,xiāng hū tóng zi yù yí guī。
更无一点闲思想,正是助忘俱勿时。gèng wú yī diǎn xián sī xiǎng,zhèng shì zhù wàng jù wù shí。

训蒙绝句言志

朱熹

莫道车裘事亦轻,仲由勇义乃能行。mò dào chē qiú shì yì qīng,zhòng yóu yǒng yì nǎi néng xíng。
欲知共敝为难易,试把车裘验世情。yù zhī gòng bì wèi nán yì,shì bǎ chē qiú yàn shì qíng。

训蒙绝句斐然成章

朱熹

学须随器有成形,方可裁中设准绳。xué xū suí qì yǒu chéng xíng,fāng kě cái zhōng shè zhǔn shéng。
假借变移无定止,纵逢大匠亦何成。jiǎ jiè biàn yí wú dìng zhǐ,zòng féng dà jiàng yì hé chéng。