古诗词

题祝生画

朱熹

裴侯爱画老成癖,岁晚倦游家四壁。péi hóu ài huà lǎo chéng pǐ,suì wǎn juàn yóu jiā sì bì。
随身只有万叠山,秘不示人私自惜。suí shēn zhǐ yǒu wàn dié shān,mì bù shì rén sī zì xī。
俗人教看亦不识,我独摩挲三太息。sú rén jiào kàn yì bù shí,wǒ dú mó sā sān tài xī。
问君何处得此奇,和璧隋珠未为敌。wèn jūn hé chù dé cǐ qí,hé bì suí zhū wèi wèi dí。
答云衢州老祝翁,胸次自有阴阳工。dá yún qú zhōu lǎo zhù wēng,xiōng cì zì yǒu yīn yáng gōng。
峙山融川取世界,咳云唾雨呼雷风。zhì shān róng chuān qǔ shì jiè,ké yún tuò yǔ hū léi fēng。
昨来邂逅衢城东,定交斗酒欢无穷。zuó lái xiè hòu qú chéng dōng,dìng jiāo dòu jiǔ huān wú qióng。
自言妙处容我识,为我扫此须臾中。zì yán miào chù róng wǒ shí,wèi wǒ sǎo cǐ xū yú zhōng。
尔时闻名今识面,回首十年齐掣电。ěr shí wén míng jīn shí miàn,huí shǒu shí nián qí chè diàn。
裴侯已死我亦衰,祇君虽老身犹?。péi hóu yǐ sǐ wǒ yì shuāi,qí jūn suī lǎo shēn yóu。
眼明骨轻须不变,笔下江山转葱茜。yǎn míng gǔ qīng xū bù biàn,bǐ xià jiāng shān zhuǎn cōng qiàn。
为君多织机中练,更约无事重相见。wèi jūn duō zhī jī zhōng liàn,gèng yuē wú shì zhòng xiāng jiàn。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

训蒙绝句安仁利仁

朱熹

语利犹能安则难,且从利做莫空安。yǔ lì yóu néng ān zé nán,qiě cóng lì zuò mò kōng ān。
悬知等级无他义,去尽私心只一般。xuán zhī děng jí wú tā yì,qù jǐn sī xīn zhǐ yī bān。

训蒙绝句一贯

朱熹

一贯明言忠与恕,教人之意已昭然。yī guàn míng yán zhōng yǔ shù,jiào rén zhī yì yǐ zhāo rán。
当于用处求其一,慎勿悬空想圣贤。dāng yú yòng chù qiú qí yī,shèn wù xuán kōng xiǎng shèng xián。

训蒙绝句卓尔

朱熹

颜渊不日趋于化,此境宁容末学知。yán yuān bù rì qū yú huà,cǐ jìng níng róng mò xué zhī。
细诵师言强思索,独于博约语无疑。xì sòng shī yán qiáng sī suǒ,dú yú bó yuē yǔ wú yí。

训蒙绝句闻知

朱熹

见固能知闻亦知,虽闻如与见同时。jiàn gù néng zhī wén yì zhī,suī wén rú yǔ jiàn tóng shí。
只缘一本元无二,千圣已亡心在兹。zhǐ yuán yī běn yuán wú èr,qiān shèng yǐ wáng xīn zài zī。

训蒙绝句绝四

朱熹

在人四者要皆无,绝尽圣心天与俱。zài rén sì zhě yào jiē wú,jué jǐn shèng xīn tiān yǔ jù。
敢尔单提希圣术,力除私欲是功夫。gǎn ěr dān tí xī shèng shù,lì chú sī yù shì gōng fū。

训蒙绝句莫我知也夫三首

朱熹

心即是天天即理,无行不与理相随。xīn jí shì tiān tiān jí lǐ,wú xíng bù yǔ lǐ xiāng suí。
故言惟有天知我,天岂真如人有知。gù yán wéi yǒu tiān zhī wǒ,tiān qǐ zhēn rú rén yǒu zhī。

训蒙绝句莫我知也夫三首

朱熹

天怨人尤两不形,欿然下学是功程。tiān yuàn rén yóu liǎng bù xíng,kǎn rán xià xué shì gōng chéng。
了无可使人知处,尽是相酬理与心。le wú kě shǐ rén zhī chù,jǐn shì xiāng chóu lǐ yǔ xīn。

训蒙绝句莫我知也夫三首

朱熹

圣心端似涉修蹊,俯首无言但疾驰。shèng xīn duān shì shè xiū qī,fǔ shǒu wú yán dàn jí chí。
学者须常存此意,自能遏绝为人私。xué zhě xū cháng cún cǐ yì,zì néng è jué wèi rén sī。

训蒙绝句予欲无言

朱熹

妙道皆形日用间,即斯可见不须言。miào dào jiē xíng rì yòng jiān,jí sī kě jiàn bù xū yán。
试将天象明人事,希圣功夫万古存。shì jiāng tiān xiàng míng rén shì,xī shèng gōng fū wàn gǔ cún。

训蒙绝句吾无隐乎尔

朱熹

圣道虽云妙莫窥,初非恍惚与希夷。shèng dào suī yún miào mò kuī,chū fēi huǎng hū yǔ xī yí。
分明说在吾行处,后学无于行外思。fēn míng shuō zài wú xíng chù,hòu xué wú yú xíng wài sī。

训蒙绝句化二首

朱熹

春冰融尽绝澌微,彻底冰壶烛万几。chūn bīng róng jǐn jué sī wēi,chè dǐ bīng hú zhú wàn jǐ。
静对春风感形化,圣心体段盖如斯。jìng duì chūn fēng gǎn xíng huà,shèng xīn tǐ duàn gài rú sī。

训蒙绝句化二首

朱熹

从心所欲皆天理,具体颜渊罢不能。cóng xīn suǒ yù jiē tiān lǐ,jù tǐ yán yuān bà bù néng。
所谓不思并不勉,舜由仁义即非行。suǒ wèi bù sī bìng bù miǎn,shùn yóu rén yì jí fēi xíng。

训蒙绝句吾知勉

朱熹

常怀四体昊天恩,自是渊冰恐惧深。cháng huái sì tǐ hào tiān ēn,zì shì yuān bīng kǒng jù shēn。
一息尚存忧未免,死而后已即斯心。yī xī shàng cún yōu wèi miǎn,sǐ ér hòu yǐ jí sī xīn。

训蒙绝句博约

朱熹

事来身向礼中行,事过将心去学文。shì lái shēn xiàng lǐ zhōng xíng,shì guò jiāng xīn qù xué wén。
局定更无他罅隙,得斯二者老吾身。jú dìng gèng wú tā xià xì,dé sī èr zhě lǎo wú shēn。

训蒙绝句事天

朱熹

皇天命理以为人,理有存亡系我心。huáng tiān mìng lǐ yǐ wèi rén,lǐ yǒu cún wáng xì wǒ xīn。
存养上还天所赋,终身履薄以临深。cún yǎng shàng hái tiān suǒ fù,zhōng shēn lǚ báo yǐ lín shēn。