古诗词

奉答景仁老兄赠别之句

朱熹

古人一去心不传,举世谁复知其天。gǔ rén yī qù xīn bù chuán,jǔ shì shuí fù zhī qí tiān。
奔趋嗜欲名利境,浩荡势若飘风旋。bēn qū shì yù míng lì jìng,hào dàng shì ruò piāo fēng xuán。
嗟予慨此其已久,矧复痼疾霾云烟。jiē yǔ kǎi cǐ qí yǐ jiǔ,shěn fù gù jí mái yún yān。
禅关夜扣手剥啄,丹经昼诵心精专。chán guān yè kòu shǒu bō zhuó,dān jīng zhòu sòng xīn jīng zhuān。
十年齐楚得失里,醉醒梦觉今超然。shí nián qí chǔ dé shī lǐ,zuì xǐng mèng jué jīn chāo rán。
迷心昧性哂竺学,贪生惜死悲方仙。mí xīn mèi xìng shěn zhú xué,tān shēng xī sǐ bēi fāng xiān。
如何懒惰行不力,日月逝矣羲和鞭。rú hé lǎn duò xíng bù lì,rì yuè shì yǐ xī hé biān。
只今已□远玄象,羡子正似方来川。zhǐ jīn yǐ yuǎn xuán xiàng,xiàn zi zhèng shì fāng lái chuān。
何忧功名与事业,但要溥博而渊泉。hé yōu gōng míng yǔ shì yè,dàn yào pǔ bó ér yuān quán。
不见君家鼻祖开圣学,照耀今古书三篇。bù jiàn jūn jiā bí zǔ kāi shèng xué,zhào yào jīn gǔ shū sān piān。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

闻二十八日之报喜而成诗七首

朱熹

胡马无端莫四驰,汉家元有中兴期。hú mǎ wú duān mò sì chí,hàn jiā yuán yǒu zhōng xīng qī。
旃裘喋血淮山寺,天命人心合自知。zhān qiú dié xuè huái shān sì,tiān mìng rén xīn hé zì zhī。

闻二十八日之报喜而成诗七首

朱熹

天骄得意任驱驰,太岁乘蛇已应期。tiān jiāo dé yì rèn qū chí,tài suì chéng shé yǐ yīng qī。
一夜旄头光殒地,饮江胡马未全知。yī yè máo tóu guāng yǔn dì,yǐn jiāng hú mǎ wèi quán zhī。

闻二十八日之报喜而成诗七首

朱熹

雪拥貂裘一马驰,孤军左袒事难期。xuě yōng diāo qiú yī mǎ chí,gū jūn zuǒ tǎn shì nán qī。
奏函夜入明光殿,底事庐儿探得知。zòu hán yè rù míng guāng diàn,dǐ shì lú ér tàn dé zhī。

闻二十八日之报喜而成诗七首

朱熹

渡淮诸将已争驰,兔脱鹰扬不会期。dù huái zhū jiāng yǐ zhēng chí,tù tuō yīng yáng bù huì qī。
杀尽残胡方反旆,里闾元未有人知。shā jǐn cán hú fāng fǎn pèi,lǐ lǘ yuán wèi yǒu rén zhī。

闻二十八日之报喜而成诗七首

朱熹

汉节荧煌直北驰,皇家卜世万年期。hàn jié yíng huáng zhí běi chí,huáng jiā bo shì wàn nián qī。
东京盛德符高祖,说与中原父老知。dōng jīng shèng dé fú gāo zǔ,shuō yǔ zhōng yuán fù lǎo zhī。

闻二十八日之报喜而成诗七首

朱熹

追锋闻说日驱驰,旧德登庸傥有期。zhuī fēng wén shuō rì qū chí,jiù dé dēng yōng tǎng yǒu qī。
圣主聪明似尧禹,忠邪如许讵难知。shèng zhǔ cōng míng shì yáo yǔ,zhōng xié rú xǔ jù nán zhī。

闻二十八日之报喜而成诗七首

朱熹

恭惟大号久风驰,清跸传呼却未期。gōng wéi dà hào jiǔ fēng chí,qīng bì chuán hū què wèi qī。
此日不须劳玉趾,寸心那得侍臣知。cǐ rì bù xū láo yù zhǐ,cùn xīn nà dé shì chén zhī。

次子有闻捷韵四首

朱熹

神州荆棘欲成林,霜露凄凉感圣心。shén zhōu jīng jí yù chéng lín,shuāng lù qī liáng gǎn shèng xīn。
故老几人今好在,壶浆争听鼓鼙音。gù lǎo jǐ rén jīn hǎo zài,hú jiāng zhēng tīng gǔ pí yīn。

次子有闻捷韵四首

朱熹

杀气先归江上林,貔貅百万想同心。shā qì xiān guī jiāng shàng lín,pí xiū bǎi wàn xiǎng tóng xīn。
明朝灭尽天骄子,南北东西尽好音。míng cháo miè jǐn tiān jiāo zi,nán běi dōng xī jǐn hǎo yīn。

次子有闻捷韵四首

朱熹

孤臣残疾卧空林,不奈忧时一寸心。gū chén cán jí wò kōng lín,bù nài yōu shí yī cùn xīn。
谁遣捷书来荜户,真同百蛰听雷音。shuí qiǎn jié shū lái bì hù,zhēn tóng bǎi zhé tīng léi yīn。

次子有闻捷韵四首

朱熹

胡命须臾兔走林,骄豪无复向来心。hú mìng xū yú tù zǒu lín,jiāo háo wú fù xiàng lái xīn。
莫烦王旅追穷寇,鹤唳风声尽好音。mò fán wáng lǚ zhuī qióng kòu,hè lì fēng shēng jǐn hǎo yīn。

雪意

朱熹

向晚浮云四面平,北风号怒达天明。xiàng wǎn fú yún sì miàn píng,běi fēng hào nù dá tiān míng。
寒窗一夜清无睡,拟听杉篁叶上声。hán chuāng yī yè qīng wú shuì,nǐ tīng shān huáng yè shàng shēng。

昨夕不知有雪而晨起四望远峰皆已变色再用元韵作两绝句

朱熹

朔风吹尽暮云平,室暖炉红睡达明。shuò fēng chuī jǐn mù yún píng,shì nuǎn lú hóng shuì dá míng。
但怪朝来满山白,不知昨夜打窗声。dàn guài cháo lái mǎn shān bái,bù zhī zuó yè dǎ chuāng shēng。

昨夕不知有雪而晨起四望远峰皆已变色再用元韵作两绝句

朱熹

千林无叶一川平,万壑琼瑶照夜明。qiān lín wú yè yī chuān píng,wàn hè qióng yáo zhào yè míng。
未觉残梅飘落尽,只愁羌管不成声。wèi jué cán méi piāo luò jǐn,zhǐ chóu qiāng guǎn bù chéng shēng。

入瑞岩道间得四绝句呈彦集充父二兄

朱熹

忆昔南游桂树阴,归来遗恨满尘襟。yì xī nán yóu guì shù yīn,guī lái yí hèn mǎn chén jīn。
篮舆此日无穷思,万壑千岩秋气深。lán yú cǐ rì wú qióng sī,wàn hè qiān yán qiū qì shēn。