古诗词

次刘圭甫和人梅花韵

朱熹

意行欲遍江村路,恰到诗人断魂处。yì xíng yù biàn jiāng cūn lù,qià dào shī rén duàn hún chù。
梅花未肯笑春风,蔓草何须怨零露。méi huā wèi kěn xiào chūn fēng,màn cǎo hé xū yuàn líng lù。
归来四壁无馀声,俯槛只有寒塘青。guī lái sì bì wú yú shēng,fǔ kǎn zhǐ yǒu hán táng qīng。
美人邂逅一笑粲,倒影的皪疏枝横。měi rén xiè hòu yī xiào càn,dào yǐng de lì shū zhī héng。
寸心久矣遗纷杂,不但老禅斋夏腊。cùn xīn jiǔ yǐ yí fēn zá,bù dàn lǎo chán zhāi xià là。
此时悢悢欲何言,本根落落几难合。cǐ shí liàng liàng yù hé yán,běn gēn luò luò jǐ nán hé。
走遍诸君诗卷中,西湖东阁病还同。zǒu biàn zhū jūn shī juǎn zhōng,xī hú dōng gé bìng hái tóng。
划然长笑惊梦破,碧云散尽山丛丛。huà rán zhǎng xiào jīng mèng pò,bì yún sàn jǐn shān cóng cóng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

训蒙绝句居敬二首

朱熹

但得心存斯是敬,莫于存外更加功。dàn dé xīn cún sī shì jìng,mò yú cún wài gèng jiā gōng。
殷勤夫子明斯意,约礼之时已在中。yīn qín fū zi míng sī yì,yuē lǐ zhī shí yǐ zài zhōng。

训蒙绝句静二首

朱熹

心惟动与静相乘,当静之时乃动源。xīn wéi dòng yǔ jìng xiāng chéng,dāng jìng zhī shí nǎi dòng yuán。
所以功夫先要静,动而无静体难全。suǒ yǐ gōng fū xiān yào jìng,dòng ér wú jìng tǐ nán quán。

训蒙绝句静二首

朱熹

莫专靠静偏于静,须是深加格物功。mò zhuān kào jìng piān yú jìng,xū shì shēn jiā gé wù gōng。
事到理明随理去,动常有静在其中。shì dào lǐ míng suí lǐ qù,dòng cháng yǒu jìng zài qí zhōng。

训蒙绝句致知

朱熹

此心原自有知存,气蔽其明物又昏。cǐ xīn yuán zì yǒu zhī cún,qì bì qí míng wù yòu hūn。
渐渐剔开昏与蔽,一时俱透理穷源。jiàn jiàn tī kāi hūn yǔ bì,yī shí jù tòu lǐ qióng yuán。

训蒙绝句克己二首

朱熹

本体原来只是公,自将私意混其中。běn tǐ yuán lái zhǐ shì gōng,zì jiāng sī yì hùn qí zhōng。
虽颜造圣无他事,惟在能加克己功。suī yán zào shèng wú tā shì,wéi zài néng jiā kè jǐ gōng。

训蒙绝句克己二首

朱熹

莫道公私未判然,自忧一日用功难。mò dào gōng sī wèi pàn rán,zì yōu yī rì yòng gōng nán。
便随明处猛分摆,志在希颜即是颜。biàn suí míng chù měng fēn bǎi,zhì zài xī yán jí shì yán。

训蒙绝句戒谨

朱熹

防欲当施御寇功,及于未至立崇墉。fáng yù dāng shī yù kòu gōng,jí yú wèi zhì lì chóng yōng。
常求四者无他法,依旧同归主敬中。cháng qiú sì zhě wú tā fǎ,yī jiù tóng guī zhǔ jìng zhōng。

训蒙绝句求放心

朱熹

不察予心重似鸡,更兼放处只缘私。bù chá yǔ xīn zhòng shì jī,gèng jiān fàng chù zhǐ yuán sī。
才知用理维持际,不待追求便在兹。cái zhī yòng lǐ wéi chí jì,bù dài zhuī qiú biàn zài zī。

训蒙绝句下学上达

朱熹

学在事时斯是理,盍于事上每寻思。xué zài shì shí sī shì lǐ,hé yú shì shàng měi xún sī。
但令下学功夫到,上达之机便自知。dàn lìng xià xué gōng fū dào,shàng dá zhī jī biàn zì zhī。

训蒙绝句夜气

朱熹

理则无形气是乘,气随夜息理斯存。lǐ zé wú xíng qì shì chéng,qì suí yè xī lǐ sī cún。
息时无感犹当验,昼不能清夜亦昏。xī shí wú gǎn yóu dāng yàn,zhòu bù néng qīng yè yì hūn。

训蒙绝句体认

朱熹

虽云道本无形象,形象原因体认生。suī yún dào běn wú xíng xiàng,xíng xiàng yuán yīn tǐ rèn shēng。
试验操存功熟后,隐然常觉在中明。shì yàn cāo cún gōng shú hòu,yǐn rán cháng jué zài zhōng míng。

训蒙绝句唤醒

朱熹

为学常思唤此心,唤之能熟物难昏。wèi xué cháng sī huàn cǐ xīn,huàn zhī néng shú wù nán hūn。
才昏自觉中如失,猛省猛求明则存。cái hūn zì jué zhōng rú shī,měng shěng měng qiú míng zé cún。

训蒙绝句为人

朱熹

辛勤尽作求闻计,沽得过情声誉来。xīn qín jǐn zuò qiú wén jì,gū dé guò qíng shēng yù lái。
自外而观为可喜,此心已失实堪哀。zì wài ér guān wèi kě xǐ,cǐ xīn yǐ shī shí kān āi。

训蒙绝句三省二首

朱熹

曾子尚忧三者失,自言日致省身功。céng zi shàng yōu sān zhě shī,zì yán rì zhì shěng shēn gōng。
如何后学不深察,便欲传心一惟中。rú hé hòu xué bù shēn chá,biàn yù chuán xīn yī wéi zhōng。

训蒙绝句三省二首

朱熹

用功事上实根源,三省真传入道门。yòng gōng shì shàng shí gēn yuán,sān shěng zhēn chuán rù dào mén。
理即是心随事显,事能尽理始心存。lǐ jí shì xīn suí shì xiǎn,shì néng jǐn lǐ shǐ xīn cún。