古诗词

游芦峰分韵得尽字

朱熹

芦山一何高,上上不可尽。lú shān yī hé gāo,shàng shàng bù kě jǐn。
我行独忘疲,泉石有招引。wǒ xíng dú wàng pí,quán shí yǒu zhāo yǐn。
须臾出蒙密,矫首眺无畛。xū yú chū méng mì,jiǎo shǒu tiào wú zhěn。
已谓极峥嵘,仰视犹隐嶙。yǐ wèi jí zhēng róng,yǎng shì yóu yǐn lín。
新斋小休憩,馀力更勉黾。xīn zhāi xiǎo xiū qì,yú lì gèng miǎn mǐn。
东峰切霄汉,首夏正凄紧。dōng fēng qiè xiāo hàn,shǒu xià zhèng qī jǐn。
杖策同攀跻,极目散幽窘。zhàng cè tóng pān jī,jí mù sàn yōu jiǒng。
万里俯连环,千里瞰孤隼。wàn lǐ fǔ lián huán,qiān lǐ kàn gū sǔn。
因知平生怀,未与尘虑泯。yīn zhī píng shēng huái,wèi yǔ chén lǜ mǐn。
归涂采薇蕨,晚饷杂蔬笋。guī tú cǎi wēi jué,wǎn xiǎng zá shū sǔn。
笑谓同来人,此愿天所允。xiào wèi tóng lái rén,cǐ yuàn tiān suǒ yǔn。
独往会淹留,寒栖甘菌蠢。dú wǎng huì yān liú,hán qī gān jūn chǔn。
山阿子慕予,无忧勒回轸。shān ā zi mù yǔ,wú yōu lēi huí zhěn。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

次吕季克东堂九咏野塘小隐

朱熹

雨馀菜甲翠光匀,杞菊成畦亦自春。yǔ yú cài jiǎ cuì guāng yún,qǐ jú chéng qí yì zì chūn。
骨相定知非食肉,可能长伴个中人。gǔ xiāng dìng zhī fēi shí ròu,kě néng zhǎng bàn gè zhōng rén。

次吕季克东堂九咏野塘小隐

朱熹

蜀树成行翠作围,花开时节更芳菲。shǔ shù chéng xíng cuì zuò wéi,huā kāi shí jié gèng fāng fēi。
主人梦亦寻春去,栩栩深穿锦障飞。zhǔ rén mèng yì xún chūn qù,xǔ xǔ shēn chuān jǐn zhàng fēi。

次吕季克东堂九咏野塘小隐

朱熹

君家池上几时栽,千树玲珑亦富哉。jūn jiā chí shàng jǐ shí zāi,qiān shù líng lóng yì fù zāi。
荷尽菊残秋欲老,一年佳处眼中来。hé jǐn jú cán qiū yù lǎo,yī nián jiā chù yǎn zhōng lái。

次韵陈休斋莲华峰之作

朱熹

八石天开势绝攀,算来未似此心顽。bā shí tiān kāi shì jué pān,suàn lái wèi shì cǐ xīn wán。
已吞缭白萦青外,依旧个中云梦宽。yǐ tūn liáo bái yíng qīng wài,yī jiù gè zhōng yún mèng kuān。

次黄叔张宿凉峰韵

朱熹

菡萏含跗天外秀,婆娑散影月中孤。hàn dàn hán fū tiān wài xiù,pó suō sàn yǐng yuè zhōng gū。
惜无画手追前辈,写就凉峰憩寂图。xī wú huà shǒu zhuī qián bèi,xiě jiù liáng fēng qì jì tú。

至凤凰山再作

朱熹

门前寒水青铜阙,林外晴峰紫帽孤。mén qián hán shuǐ qīng tóng quē,lín wài qíng fēng zǐ mào gū。
记得南垞通柳浪,依稀全是辋川图。jì dé nán chá tōng liǔ làng,yī xī quán shì wǎng chuān tú。

见梅用攀字韵

朱熹

年来羞把玉梅攀,万树争春我独顽。nián lái xiū bǎ yù méi pān,wàn shù zhēng chūn wǒ dú wán。
只有颠狂无告诉,诗肠欲断酒肠宽。zhǐ yǒu diān kuáng wú gào sù,shī cháng yù duàn jiǔ cháng kuān。

次刘正之芙蓉韵三首

朱熹

浅绿深红出短篱,望中都是可怜枝。qiǎn lǜ shēn hóng chū duǎn lí,wàng zhōng dōu shì kě lián zhī。
要看乱飐寒塘水,更待金风满意吹。yào kàn luàn zhǎn hán táng shuǐ,gèng dài jīn fēng mǎn yì chuī。

次刘正之芙蓉韵三首

朱熹

凌波直欲渡横塘,却爱无人独自芳。líng bō zhí yù dù héng táng,què ài wú rén dú zì fāng。
且倚新漪闲照影,更凭女伴一扶将。qiě yǐ xīn yī xián zhào yǐng,gèng píng nǚ bàn yī fú jiāng。

次刘正之芙蓉韵三首

朱熹

微吟泽畔几扶筇,自笑摧颓一秃翁。wēi yín zé pàn jǐ fú qióng,zì xiào cuī tuí yī tū wēng。
羞见芙蓉好颜色,且凭诗律傲西风。xiū jiàn fú róng hǎo yán sè,qiě píng shī lǜ ào xī fēng。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

武夷山上有仙灵,山下寒流曲曲清。wǔ yí shān shàng yǒu xiān líng,shān xià hán liú qū qū qīng。
欲识个中奇绝处,棹歌闲听两三声。yù shí gè zhōng qí jué chù,zhào gē xián tīng liǎng sān shēng。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

一曲溪边上钓船,幔亭峰影蘸晴川。yī qū xī biān shàng diào chuán,màn tíng fēng yǐng zhàn qíng chuān。
虹桥一断无消息,万壑千岩锁翠烟。hóng qiáo yī duàn wú xiāo xī,wàn hè qiān yán suǒ cuì yān。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

二曲亭亭玉女峰,插花临水为谁容。èr qū tíng tíng yù nǚ fēng,chā huā lín shuǐ wèi shuí róng。
道人不复荒台梦,兴入前山翠几重。dào rén bù fù huāng tái mèng,xīng rù qián shān cuì jǐ zhòng。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

三曲君看架壑船,不知停棹几何年。sān qū jūn kàn jià hè chuán,bù zhī tíng zhào jǐ hé nián。
桑田海水今如许,泡沫风灯敢自怜。sāng tián hǎi shuǐ jīn rú xǔ,pào mò fēng dēng gǎn zì lián。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

四曲东西两石岩,岩花垂露碧?毵。sì qū dōng xī liǎng shí yán,yán huā chuí lù bì rán sān。
金鸡叫罢无人见,月满空山水满潭。jīn jī jiào bà wú rén jiàn,yuè mǎn kōng shān shuǐ mǎn tán。