古诗词

屡游庐阜欲赋一篇而不能就六月中休董役卧龙偶成此诗

朱熹

登车闽岭徼,息驾康山阳。dēng chē mǐn lǐng jiǎo,xī jià kāng shān yáng。
康山高不极,连峰郁苍苍。kāng shān gāo bù jí,lián fēng yù cāng cāng。
金轮西嵯峨,五老东昂藏。jīn lún xī cuó é,wǔ lǎo dōng áng cáng。
想象仙圣集,似闻笙鹤翔。xiǎng xiàng xiān shèng jí,shì wén shēng hè xiáng。
林谷下凄迷,云关杳相望。lín gǔ xià qī mí,yún guān yǎo xiāng wàng。
千岩虽竞秀,二胜终莫量。qiān yán suī jìng xiù,èr shèng zhōng mò liàng。
仰瞻银河翻,俯看交龙骧。yǎng zhān yín hé fān,fǔ kàn jiāo lóng xiāng。
长吟谪仙句,和以玉局章。zhǎng yín zhé xiān jù,hé yǐ yù jú zhāng。
畴昔劳梦思,兹今幸徜徉。chóu xī láo mèng sī,zī jīn xìng cháng yáng。
尚恨忝符竹,未惬栖云房。shàng hèn tiǎn fú zhú,wèi qiè qī yún fáng。
已寻两峰间,结屋依阳冈。yǐ xún liǎng fēng jiān,jié wū yī yáng gāng。
上有飞瀑驶,下有清流长。shàng yǒu fēi pù shǐ,xià yǒu qīng liú zhǎng。
循名协心期,吊古增悲凉。xún míng xié xīn qī,diào gǔ zēng bēi liáng。
壮齿乏奇节,颓年矧昏荒。zhuàng chǐ fá qí jié,tuí nián shěn hūn huāng。
誓将尘土踪,暂寄云水乡。shì jiāng chén tǔ zōng,zàn jì yún shuǐ xiāng。
封章傥从欲,归哉澡沧浪。fēng zhāng tǎng cóng yù,guī zāi zǎo cāng làng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

训蒙绝句安仁利仁

朱熹

语利犹能安则难,且从利做莫空安。yǔ lì yóu néng ān zé nán,qiě cóng lì zuò mò kōng ān。
悬知等级无他义,去尽私心只一般。xuán zhī děng jí wú tā yì,qù jǐn sī xīn zhǐ yī bān。

训蒙绝句一贯

朱熹

一贯明言忠与恕,教人之意已昭然。yī guàn míng yán zhōng yǔ shù,jiào rén zhī yì yǐ zhāo rán。
当于用处求其一,慎勿悬空想圣贤。dāng yú yòng chù qiú qí yī,shèn wù xuán kōng xiǎng shèng xián。

训蒙绝句卓尔

朱熹

颜渊不日趋于化,此境宁容末学知。yán yuān bù rì qū yú huà,cǐ jìng níng róng mò xué zhī。
细诵师言强思索,独于博约语无疑。xì sòng shī yán qiáng sī suǒ,dú yú bó yuē yǔ wú yí。

训蒙绝句闻知

朱熹

见固能知闻亦知,虽闻如与见同时。jiàn gù néng zhī wén yì zhī,suī wén rú yǔ jiàn tóng shí。
只缘一本元无二,千圣已亡心在兹。zhǐ yuán yī běn yuán wú èr,qiān shèng yǐ wáng xīn zài zī。

训蒙绝句绝四

朱熹

在人四者要皆无,绝尽圣心天与俱。zài rén sì zhě yào jiē wú,jué jǐn shèng xīn tiān yǔ jù。
敢尔单提希圣术,力除私欲是功夫。gǎn ěr dān tí xī shèng shù,lì chú sī yù shì gōng fū。

训蒙绝句莫我知也夫三首

朱熹

心即是天天即理,无行不与理相随。xīn jí shì tiān tiān jí lǐ,wú xíng bù yǔ lǐ xiāng suí。
故言惟有天知我,天岂真如人有知。gù yán wéi yǒu tiān zhī wǒ,tiān qǐ zhēn rú rén yǒu zhī。

训蒙绝句莫我知也夫三首

朱熹

天怨人尤两不形,欿然下学是功程。tiān yuàn rén yóu liǎng bù xíng,kǎn rán xià xué shì gōng chéng。
了无可使人知处,尽是相酬理与心。le wú kě shǐ rén zhī chù,jǐn shì xiāng chóu lǐ yǔ xīn。

训蒙绝句莫我知也夫三首

朱熹

圣心端似涉修蹊,俯首无言但疾驰。shèng xīn duān shì shè xiū qī,fǔ shǒu wú yán dàn jí chí。
学者须常存此意,自能遏绝为人私。xué zhě xū cháng cún cǐ yì,zì néng è jué wèi rén sī。

训蒙绝句予欲无言

朱熹

妙道皆形日用间,即斯可见不须言。miào dào jiē xíng rì yòng jiān,jí sī kě jiàn bù xū yán。
试将天象明人事,希圣功夫万古存。shì jiāng tiān xiàng míng rén shì,xī shèng gōng fū wàn gǔ cún。

训蒙绝句吾无隐乎尔

朱熹

圣道虽云妙莫窥,初非恍惚与希夷。shèng dào suī yún miào mò kuī,chū fēi huǎng hū yǔ xī yí。
分明说在吾行处,后学无于行外思。fēn míng shuō zài wú xíng chù,hòu xué wú yú xíng wài sī。

训蒙绝句化二首

朱熹

春冰融尽绝澌微,彻底冰壶烛万几。chūn bīng róng jǐn jué sī wēi,chè dǐ bīng hú zhú wàn jǐ。
静对春风感形化,圣心体段盖如斯。jìng duì chūn fēng gǎn xíng huà,shèng xīn tǐ duàn gài rú sī。

训蒙绝句化二首

朱熹

从心所欲皆天理,具体颜渊罢不能。cóng xīn suǒ yù jiē tiān lǐ,jù tǐ yán yuān bà bù néng。
所谓不思并不勉,舜由仁义即非行。suǒ wèi bù sī bìng bù miǎn,shùn yóu rén yì jí fēi xíng。

训蒙绝句吾知勉

朱熹

常怀四体昊天恩,自是渊冰恐惧深。cháng huái sì tǐ hào tiān ēn,zì shì yuān bīng kǒng jù shēn。
一息尚存忧未免,死而后已即斯心。yī xī shàng cún yōu wèi miǎn,sǐ ér hòu yǐ jí sī xīn。

训蒙绝句博约

朱熹

事来身向礼中行,事过将心去学文。shì lái shēn xiàng lǐ zhōng xíng,shì guò jiāng xīn qù xué wén。
局定更无他罅隙,得斯二者老吾身。jú dìng gèng wú tā xià xì,dé sī èr zhě lǎo wú shēn。

训蒙绝句事天

朱熹

皇天命理以为人,理有存亡系我心。huáng tiān mìng lǐ yǐ wèi rén,lǐ yǒu cún wáng xì wǒ xīn。
存养上还天所赋,终身履薄以临深。cún yǎng shàng hái tiān suǒ fù,zhōng shēn lǚ báo yǐ lín shēn。