古诗词

卧龙之游钱通守得江字不及赋诗已解维矣熹用其韵纪事以赠并附卷末

朱熹

君行安所适,冲风溯涛江。jūn xíng ān suǒ shì,chōng fēng sù tāo jiāng。
传闻阆州好,未见心已降。chuán wén láng zhōu hǎo,wèi jiàn xīn yǐ jiàng。
邀君康山游,听此巨壑淙。yāo jūn kāng shān yóu,tīng cǐ jù hè cóng。
班坐酌溪石,幽寻憩云窗。bān zuò zhuó xī shí,yōu xún qì yún chuāng。
劝君尽此杯,锦帆已稠杠。quàn jūn jǐn cǐ bēi,jǐn fān yǐ chóu gāng。
明年傥来东,鸣铙建高幢。míng nián tǎng lái dōng,míng náo jiàn gāo chuáng。
访我深涧底,晤言绝纷咙。fǎng wǒ shēn jiàn dǐ,wù yán jué fēn lóng。
城南且细说,慰我心悾悾。chéng nán qiě xì shuō,wèi wǒ xīn kōng kōng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

苦雨用俳谐体

朱熹

仰诉天公雨太多,才方欲住又滂沱。yǎng sù tiān gōng yǔ tài duō,cái fāng yù zhù yòu pāng tuó。
九关虎豹还知否,烂尽田中白死禾。jiǔ guān hǔ bào hái zhī fǒu,làn jǐn tián zhōng bái sǐ hé。

杉木长涧四首其二

朱熹

县官发廪存鳏孤,民气未觉回昭苏。xiàn guān fā lǐn cún guān gū,mín qì wèi jué huí zhāo sū。
老农向我更挥涕,陂坏渠绝田苗枯。lǎo nóng xiàng wǒ gèng huī tì,bēi huài qú jué tián miáo kū。

杉木长涧四首其二

朱熹

阡陌纵横不可寻,死伤狼籍正悲吟。qiān mò zòng héng bù kě xún,sǐ shāng láng jí zhèng bēi yín。
若知赤子元无罪,合有人间父母心。ruò zhī chì zi yuán wú zuì,hé yǒu rén jiān fù mǔ xīn。

题中峰杉径

朱熹

盘回山腹转修蛇,横入中峰小隐家。pán huí shān fù zhuǎn xiū shé,héng rù zhōng fēng xiǎo yǐn jiā。
好把稚杉缘径插,待迎凉月看清华。hǎo bǎ zhì shān yuán jìng chā,dài yíng liáng yuè kàn qīng huá。

山寺逢僧谈命

朱熹

此地相逢亦偶然,漫将牛斗话生缘。cǐ dì xiāng féng yì ǒu rán,màn jiāng niú dòu huà shēng yuán。
时行时止非人力,莫问流年祇问天。shí xíng shí zhǐ fēi rén lì,mò wèn liú nián qí wèn tiān。

赠书工

朱熹

平生欠要毛锥子,岁晚相看两秃翁。píng shēng qiàn yào máo zhuī zi,suì wǎn xiāng kàn liǎng tū wēng。
却笑孟尝门下士,祇能弹铗傲西风。què xiào mèng cháng mén xià shì,qí néng dàn jiá ào xī fēng。

朱熹

谩种秋兰四五茎,疏帘底事太关情。mán zhǒng qiū lán sì wǔ jīng,shū lián dǐ shì tài guān qíng。
可能不作凉风计,护得幽香到晚清。kě néng bù zuò liáng fēng jì,hù dé yōu xiāng dào wǎn qīng。

水口行舟二首(其一)

朱熹

昨夜扁舟雨一蓑,满江风浪夜如何。zuó yè biǎn zhōu yǔ yī suō,mǎn jiāng fēng làng yè rú hé。
今朝试卷孤篷看,依旧青山绿树多。jīn cháo shì juǎn gū péng kàn,yī jiù qīng shān lǜ shù duō。

水口行舟二首(其二)

朱熹

郁郁层峦夹岸青,春山绿水去无声。yù yù céng luán jiā àn qīng,chūn shān lǜ shuǐ qù wú shēng。
烟波一棹知何许,鶗鴂两山相对鸣。yān bō yī zhào zhī hé xǔ,tí jué liǎng shān xiāng duì míng。

谢吴公济菖蒲

朱熹

翠羽纷披一尺长,带烟和雨过书堂。cuì yǔ fēn pī yī chǐ zhǎng,dài yān hé yǔ guò shū táng。
知君别有臞仙种,容易难教出洞房。zhī jūn bié yǒu qú xiān zhǒng,róng yì nán jiào chū dòng fáng。

易二首

朱熹

立卦生爻事有因,两仪四象已前陈。lì guà shēng yáo shì yǒu yīn,liǎng yí sì xiàng yǐ qián chén。
须知三绝韦编者,不是寻行数墨人。xū zhī sān jué wéi biān zhě,bù shì xún xíng shù mò rén。

易二首

朱熹

潜心虽出重爻后,着眼何妨未画前。qián xīn suī chū zhòng yáo hòu,zhe yǎn hé fáng wèi huà qián。
识得两仪根太极,此时方好绝韦编。shí dé liǎng yí gēn tài jí,cǐ shí fāng hǎo jué wéi biān。

客来二首

朱熹

客来何处觅红云,唯见风前万点春。kè lái hé chù mì hóng yún,wéi jiàn fēng qián wàn diǎn chūn。
心赏未妨随处好,绿杨阴里换纶巾。xīn shǎng wèi fáng suí chù hǎo,lǜ yáng yīn lǐ huàn lún jīn。

客来二首

朱熹

怅望君家岭上云,便携佳友去寻春。chàng wàng jūn jiā lǐng shàng yún,biàn xié jiā yǒu qù xún chūn。
论诗剧饮无他意,未管残红落佩巾。lùn shī jù yǐn wú tā yì,wèi guǎn cán hóng luò pèi jīn。

武林

朱熹

春风不放桃花笑,阴雨能生客子愁。chūn fēng bù fàng táo huā xiào,yīn yǔ néng shēng kè zi chóu。
只我无心可愁得,西湖风月弄扁舟。zhǐ wǒ wú xīn kě chóu dé,xī hú fēng yuè nòng biǎn zhōu。