古诗词

伏蒙秘阁张丈宠顾下邑并以长篇为贶降叹之馀牵勉继韵仰求斤削僭率皇恐

朱熹

向来灭迹东山东,闭门不问乌雌雄。xiàng lái miè jì dōng shān dōng,bì mén bù wèn wū cí xióng。
门前有路向尘土,两足未举心先慵。mén qián yǒu lù xiàng chén tǔ,liǎng zú wèi jǔ xīn xiān yōng。
当时亦有车马客,此意欲说嗟谁同。dāng shí yì yǒu chē mǎ kè,cǐ yì yù shuō jiē shuí tóng。
穷居聊复追仲蔚,笃论何必须刘龚。qióng jū liáo fù zhuī zhòng wèi,dǔ lùn hé bì xū liú gōng。
平生故人子张子,相思安得长相从。píng shēng gù rén zi zhāng zi,xiāng sī ān dé zhǎng xiāng cóng。
每劳书疏问生死,坐想星宿罗心胸。měi láo shū shū wèn shēng sǐ,zuò xiǎng xīng sù luó xīn xiōng。
几年持节汉水上,木牛流马旌旗红。jǐ nián chí jié hàn shuǐ shàng,mù niú liú mǎ jīng qí hóng。
君王辍馈思颇牧,外庸且讫来朝宗。jūn wáng chuò kuì sī pǒ mù,wài yōng qiě qì lái cháo zōng。
因能过我紫霄下,后乘载得珠帘栊。yīn néng guò wǒ zǐ xiāo xià,hòu chéng zài dé zhū lián lóng。
苍颜白发应笑我,曷不饱卧陶窗风。cāng yán bái fā yīng xiào wǒ,hé bù bǎo wò táo chuāng fēng。
开樽鹅池水清激,下马醮石烟空蒙。kāi zūn é chí shuǐ qīng jī,xià mǎ jiào shí yān kōng méng。
须臾路转山更好,摩天巨刃排双峰。xū yú lù zhuǎn shān gèng hǎo,mó tiān jù rèn pái shuāng fēng。
少看银河忽倒挂,直欲跳下清泠中。shǎo kàn yín hé hū dào guà,zhí yù tiào xià qīng líng zhōng。
南临汇泽共指点,缥缈贝阙浮珠宫。nán lín huì zé gòng zhǐ diǎn,piāo miǎo bèi quē fú zhū gōng。
公言平日爱登览,到此一洗群山空。gōng yán píng rì ài dēng lǎn,dào cǐ yī xǐ qún shān kōng。
坐间为我出奇句,不用远寄南飞鸿。zuò jiān wèi wǒ chū qí jù,bù yòng yuǎn jì nán fēi hóng。
上言云泉足奇赏,下叹契阔欢相逢。shàng yán yún quán zú qí shǎng,xià tàn qì kuò huān xiāng féng。
纷吾失脚堕世网,乃有此会宁天穷。fēn wú shī jiǎo duò shì wǎng,nǎi yǒu cǐ huì níng tiān qióng。
流光过眼惊昨梦,旧约回首羞尘容。liú guāng guò yǎn jīng zuó mèng,jiù yuē huí shǒu xiū chén róng。
明朝却上烟艇去,灭没万顷追凫翁。míng cháo què shàng yān tǐng qù,miè méi wàn qǐng zhuī fú wēng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

杉木长涧四首其二

朱熹

朝发长涧头,夕宿长涧尾。cháo fā zhǎng jiàn tóu,xī sù zhǎng jiàn wěi。
伤哉长涧人,祸变乃如此。shāng zāi zhǎng jiàn rén,huò biàn nǎi rú cǐ。

考试感事戏作

朱熹

海邑三年吏,勤劳不为身。hǎi yì sān nián lì,qín láo bù wèi shēn。
但令官事了,从遣黠儿嗔。dàn lìng guān shì le,cóng qiǎn xiá ér chēn。

朱熹

潇潇凌霜雪,浓翠异三湘。xiāo xiāo líng shuāng xuě,nóng cuì yì sān xiāng。
疏影月移壁,寒声风满堂。shū yǐng yuè yí bì,hán shēng fēng mǎn táng。

登福山远眺

朱熹

迢迢百里外,望望皆闽山。tiáo tiáo bǎi lǐ wài,wàng wàng jiē mǐn shān。
皎日中天揭,浮云也有闲。jiǎo rì zhōng tiān jiē,fú yún yě yǒu xián。

小均四景诗

朱熹

晓起坐书斋,落花堆满径。xiǎo qǐ zuò shū zhāi,luò huā duī mǎn jìng。
只此是文章,挥毫有馀兴。zhǐ cǐ shì wén zhāng,huī háo yǒu yú xīng。

小均四景诗

朱熹

古木被高荫,昼坐不知暑。gǔ mù bèi gāo yīn,zhòu zuò bù zhī shǔ。
会得古人心,开襟静无语。huì dé gǔ rén xīn,kāi jīn jìng wú yǔ。

小均四景诗

朱熹

蟋蟀鸣床头,夜眠不成寐。xī shuài míng chuáng tóu,yè mián bù chéng mèi。
起阅案前书,西风拂庭桂。qǐ yuè àn qián shū,xī fēng fú tíng guì。

小均四景诗

朱熹

瑞雪飞琼瑶,梅花静相倚。ruì xuě fēi qióng yáo,méi huā jìng xiāng yǐ。
独占三春魁,深涵太极理。dú zhàn sān chūn kuí,shēn hán tài jí lǐ。

昙山题诗

朱熹

颓然见此山,一一皆天作。tuí rán jiàn cǐ shān,yī yī jiē tiān zuò。
信手铭岩墙,所愿君不凿。xìn shǒu míng yán qiáng,suǒ yuàn jūn bù záo。

题烂柯山

朱熹

局上闲争战,人间任是非。jú shàng xián zhēng zhàn,rén jiān rèn shì fēi。
空教采樵客,柯烂不知归。kōng jiào cǎi qiáo kè,kē làn bù zhī guī。

夜闻子规

朱熹

幽林欲雨气含凄,春晚端居园径迷。yōu lín yù yǔ qì hán qī,chūn wǎn duān jū yuán jìng mí。
独向高斋展衾卧,南山夜夜子规啼。dú xiàng gāo zhāi zhǎn qīn wò,nán shān yè yè zi guī tí。

夜雨二首

朱熹

拥衾独宿听寒雨,声在荒庭竹树间。yōng qīn dú sù tīng hán yǔ,shēng zài huāng tíng zhú shù jiān。
万里故园今夜永,遥知风雪满前山。wàn lǐ gù yuán jīn yè yǒng,yáo zhī fēng xuě mǎn qián shān。

夜雨二首

朱熹

故山风雪深寒夜,只有梅花独自香。gù shān fēng xuě shēn hán yè,zhǐ yǒu méi huā dú zì xiāng。
此日无人问消息,不应憔悴损年芳。cǐ rì wú rén wèn xiāo xī,bù yīng qiáo cuì sǔn nián fāng。

梅花两绝句

朱熹

溪上寒梅应已开,故人不寄一枝来。xī shàng hán méi yīng yǐ kāi,gù rén bù jì yī zhī lái。
天涯岂是无芳物,为尔无心向酒杯。tiān yá qǐ shì wú fāng wù,wèi ěr wú xīn xiàng jiǔ bēi。

梅花两绝句

朱熹

幽壑潺湲小水通,茅茨烟雨竹篱空。yōu hè chán yuán xiǎo shuǐ tōng,máo cí yān yǔ zhú lí kōng。
梅花乱发篱边树,似倚寒枝恨朔风。méi huā luàn fā lí biān shù,shì yǐ hán zhī hèn shuò fēng。