古诗词

伏蒙秘阁张丈宠顾下邑并以长篇为贶降叹之馀牵勉继韵仰求斤削僭率皇恐

朱熹

向来灭迹东山东,闭门不问乌雌雄。xiàng lái miè jì dōng shān dōng,bì mén bù wèn wū cí xióng。
门前有路向尘土,两足未举心先慵。mén qián yǒu lù xiàng chén tǔ,liǎng zú wèi jǔ xīn xiān yōng。
当时亦有车马客,此意欲说嗟谁同。dāng shí yì yǒu chē mǎ kè,cǐ yì yù shuō jiē shuí tóng。
穷居聊复追仲蔚,笃论何必须刘龚。qióng jū liáo fù zhuī zhòng wèi,dǔ lùn hé bì xū liú gōng。
平生故人子张子,相思安得长相从。píng shēng gù rén zi zhāng zi,xiāng sī ān dé zhǎng xiāng cóng。
每劳书疏问生死,坐想星宿罗心胸。měi láo shū shū wèn shēng sǐ,zuò xiǎng xīng sù luó xīn xiōng。
几年持节汉水上,木牛流马旌旗红。jǐ nián chí jié hàn shuǐ shàng,mù niú liú mǎ jīng qí hóng。
君王辍馈思颇牧,外庸且讫来朝宗。jūn wáng chuò kuì sī pǒ mù,wài yōng qiě qì lái cháo zōng。
因能过我紫霄下,后乘载得珠帘栊。yīn néng guò wǒ zǐ xiāo xià,hòu chéng zài dé zhū lián lóng。
苍颜白发应笑我,曷不饱卧陶窗风。cāng yán bái fā yīng xiào wǒ,hé bù bǎo wò táo chuāng fēng。
开樽鹅池水清激,下马醮石烟空蒙。kāi zūn é chí shuǐ qīng jī,xià mǎ jiào shí yān kōng méng。
须臾路转山更好,摩天巨刃排双峰。xū yú lù zhuǎn shān gèng hǎo,mó tiān jù rèn pái shuāng fēng。
少看银河忽倒挂,直欲跳下清泠中。shǎo kàn yín hé hū dào guà,zhí yù tiào xià qīng líng zhōng。
南临汇泽共指点,缥缈贝阙浮珠宫。nán lín huì zé gòng zhǐ diǎn,piāo miǎo bèi quē fú zhū gōng。
公言平日爱登览,到此一洗群山空。gōng yán píng rì ài dēng lǎn,dào cǐ yī xǐ qún shān kōng。
坐间为我出奇句,不用远寄南飞鸿。zuò jiān wèi wǒ chū qí jù,bù yòng yuǎn jì nán fēi hóng。
上言云泉足奇赏,下叹契阔欢相逢。shàng yán yún quán zú qí shǎng,xià tàn qì kuò huān xiāng féng。
纷吾失脚堕世网,乃有此会宁天穷。fēn wú shī jiǎo duò shì wǎng,nǎi yǒu cǐ huì níng tiān qióng。
流光过眼惊昨梦,旧约回首羞尘容。liú guāng guò yǎn jīng zuó mèng,jiù yuē huí shǒu xiū chén róng。
明朝却上烟艇去,灭没万顷追凫翁。míng cháo què shàng yān tǐng qù,miè méi wàn qǐng zhuī fú wēng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

送李道士归玉笥三首

朱熹

玉笥山连都水坑,拂云楼殿对峥嵘。yù sì shān lián dōu shuǐ kēng,fú yún lóu diàn duì zhēng róng。
君归后夜无馀事,卧听寒泉落涧声。jūn guī hòu yè wú yú shì,wò tīng hán quán luò jiàn shēng。

送李道士归玉笥三首

朱熹

莫惜临行酒一杯,看君上马古城隈。mò xī lín xíng jiǔ yī bēi,kàn jūn shàng mǎ gǔ chéng wēi。
相望两地无多远,频寄音书与雁来。xiāng wàng liǎng dì wú duō yuǎn,pín jì yīn shū yǔ yàn lái。

西源居士斸寄秋兰小诗为谢

朱熹

知有幽芳近水开,故攀危磴斸苍苔。zhī yǒu yōu fāng jìn shuǐ kāi,gù pān wēi dèng zhǔ cāng tái。
却怜病客空斋冷,带雨和烟远寄来。què lián bìng kè kōng zhāi lěng,dài yǔ hé yān yuǎn jì lái。

渡兴乐江望祝融次择之韵

朱熹

江头晓渡野云遮,惆望山岐映暮霞。jiāng tóu xiǎo dù yě yún zhē,chóu wàng shān qí yìng mù xiá。
人值风波几千里,济川舟楫我侬夸。rén zhí fēng bō jǐ qiān lǐ,jì chuān zhōu jí wǒ nóng kuā。

岳后步月

朱熹

清光冰魄浩无边,桂影扶疏吐玉娟。qīng guāng bīng pò hào wú biān,guì yǐng fú shū tǔ yù juān。
人在峰头遥指望,举杯对影夜无眠。rén zài fēng tóu yáo zhǐ wàng,jǔ bēi duì yǐng yè wú mián。

自上封下福岩道傍访李邺侯书堂山路榛合

朱熹

山道榛芜大道荒,令人瞻望邺侯堂。shān dào zhēn wú dà dào huāng,lìng rén zhān wàng yè hóu táng。
怀贤空白悲今昔,泪滴西风恨夕阳。huái xián kōng bái bēi jīn xī,lèi dī xī fēng hèn xī yáng。

将下山有作

朱熹

芒鞋踏破万重山,五日淹留在此间。máng xié tà pò wàn zhòng shān,wǔ rì yān liú zài cǐ jiān。
行客归来山下望,却疑身自九天还。xíng kè guī lái shān xià wàng,què yí shēn zì jiǔ tiān hái。

咏红白莲

朱熹

红白莲花共一塘,两般颜色一般香。hóng bái lián huā gòng yī táng,liǎng bān yán sè yī bān xiāng。
宫娥梳洗争先后,半是浓妆半淡妆。gōng é shū xǐ zhēng xiān hòu,bàn shì nóng zhuāng bàn dàn zhuāng。

赠内弟程允夫三首

朱熹

外家人物有吾子,我乃平生未见尝。wài jiā rén wù yǒu wú zi,wǒ nǎi píng shēng wèi jiàn cháng。
文字只今多可喜,江湖他日莫相忘。wén zì zhǐ jīn duō kě xǐ,jiāng hú tā rì mò xiāng wàng。

赠内弟程允夫三首

朱熹

故家归来云树长,向来辛苦梦家乡。gù jiā guī lái yún shù zhǎng,xiàng lái xīn kǔ mèng jiā xiāng。
行藏正尔未坚快,又见春风登俊良。xíng cáng zhèng ěr wèi jiān kuài,yòu jiàn chūn fēng dēng jùn liáng。

赠内弟程允夫三首

朱熹

我忆当年诸老翁,经纶事业久参同。wǒ yì dāng nián zhū lǎo wēng,jīng lún shì yè jiǔ cān tóng。
只今零落三星晓,未厌栖迟一亩宫。zhǐ jīn líng luò sān xīng xiǎo,wèi yàn qī chí yī mǔ gōng。

赠傅得一

朱熹

到处逢人说傅颠,相看知是几生前。dào chù féng rén shuō fù diān,xiāng kàn zhī shì jǐ shēng qián。
直携北斗倾天汉,去年龙宫第二仙。zhí xié běi dòu qīng tiān hàn,qù nián lóng gōng dì èr xiān。

追和李士举徐氏山居韵

朱熹

山岫孤云意自闲,不妨王事似连环。shān xiù gū yún yì zì xián,bù fáng wáng shì shì lián huán。
解鞍盘礴忘归去,碧涧修筠似故山。jiě ān pán bó wàng guī qù,bì jiàn xiū yún shì gù shān。

华盖石

朱熹

醉扶藜杖少盘桓,四远烟萝手自扪。zuì fú lí zhàng shǎo pán huán,sì yuǎn yān luó shǒu zì mén。
此石至今无处问,只因来自太微垣。cǐ shí zhì jīn wú chù wèn,zhǐ yīn lái zì tài wēi yuán。

庐山双剑峰二首

朱熹

山神呵护宝云遮,俨若腾空两镆铘。shān shén hē hù bǎo yún zhē,yǎn ruò téng kōng liǎng mò yé。
光彩飞名镇千古,望中肝胆落奸邪。guāng cǎi fēi míng zhèn qiān gǔ,wàng zhōng gān dǎn luò jiān xié。