古诗词

次子厚秋怀韵

朱熹

秋风何方来,为我涤残暑。qiū fēng hé fāng lái,wèi wǒ dí cán shǔ。
庭梧亦何与,索索终夜雨。tíng wú yì hé yǔ,suǒ suǒ zhōng yè yǔ。
冥思感物变,念此离索苦。míng sī gǎn wù biàn,niàn cǐ lí suǒ kǔ。
浩荡信莫量,幽纷那得睹。hào dàng xìn mò liàng,yōu fēn nà dé dǔ。
丁年舍我去,憔悴故其所。dīng nián shě wǒ qù,qiáo cuì gù qí suǒ。
廓落济时心,颓然复安取。kuò luò jì shí xīn,tuí rán fù ān qǔ。
永怀平生友,梦想见眉宇。yǒng huái píng shēng yǒu,mèng xiǎng jiàn méi yǔ。
今晨枉秀句,烂若朝霞举。jīn chén wǎng xiù jù,làn ruò cháo xiá jǔ。
去去同采芝,高轩坐凝伫。qù qù tóng cǎi zhī,gāo xuān zuò níng zhù。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

训蒙绝句不能使人巧

朱熹

学求入处须师授,此外难为尽靠师。xué qiú rù chù xū shī shòu,cǐ wài nán wèi jǐn kào shī。
但向行时无息处,进前曲折自能知。dàn xiàng xíng shí wú xī chù,jìn qián qū zhé zì néng zhī。

训蒙绝句观澜

朱熹

眇然方寸神明舍,天下经纶具此中。miǎo rán fāng cùn shén míng shě,tiān xià jīng lún jù cǐ zhōng。
每向狂澜观不足,正如有本出无穷。měi xiàng kuáng lán guān bù zú,zhèng rú yǒu běn chū wú qióng。

训蒙绝句良知

朱熹

孩提自幼良知发,此日心蒙尚未开。hái tí zì yòu liáng zhī fā,cǐ rì xīn méng shàng wèi kāi。
既壮蒙开趋物欲,良心反丧亦哀哉。jì zhuàng méng kāi qū wù yù,liáng xīn fǎn sàng yì āi zāi。

训蒙绝句动心忍性二首

朱熹

不当拂处常逢拂,不合空时亦至空。bù dāng fú chù cháng féng fú,bù hé kōng shí yì zhì kōng。
处顺不如常处逆,动心忍性始成功。chù shùn bù rú cháng chù nì,dòng xīn rěn xìng shǐ chéng gōng。

训蒙绝句动心忍性二首

朱熹

困穷拂动虽天意,如舜何须增不能。kùn qióng fú dòng suī tiān yì,rú shùn hé xū zēng bù néng。
上智虽明事之理,也须亲到事中行。shàng zhì suī míng shì zhī lǐ,yě xū qīn dào shì zhōng xíng。

训蒙绝句刍养悦口

朱熹

食中有味知斯悦,知是能加咀嚼功。shí zhōng yǒu wèi zhī sī yuè,zhī shì néng jiā jǔ jué gōng。
行处心安思处得,馀甘常溢齿牙中。xíng chù xīn ān sī chù dé,yú gān cháng yì chǐ yá zhōng。

训蒙绝句先难

朱熹

为学须教效自形,但专一意使功深。wèi xué xū jiào xiào zì xíng,dàn zhuān yī yì shǐ gōng shēn。
哀哉狭隘频求效,仰止仁人后获心。āi zāi xiá ài pín qiú xiào,yǎng zhǐ rén rén hòu huò xīn。

训蒙绝句谨独

朱熹

为学无功由间断,其如间断费关防。wèi xué wú gōng yóu jiān duàn,qí rú jiān duàn fèi guān fáng。
方知谨独功诚切,多是此时心易忘。fāng zhī jǐn dú gōng chéng qiè,duō shì cǐ shí xīn yì wàng。

训蒙绝句鸢飞鱼跃二首

朱熹

此理充盈宇宙间,下穷鱼跃上飞鸢。cǐ lǐ chōng yíng yǔ zhòu jiān,xià qióng yú yuè shàng fēi yuān。
飞斯在上跃斯下,神化孰尸本自然。fēi sī zài shàng yuè sī xià,shén huà shú shī běn zì rán。

训蒙绝句鸢飞鱼跃二首

朱熹

神化孰尸本自然,盍将此意反而观。shén huà shú shī běn zì rán,hé jiāng cǐ yì fǎn ér guān。
试将事上深加察,才著些私便不安。shì jiāng shì shàng shēn jiā chá,cái zhù xiē sī biàn bù ān。

训蒙绝句勿忘勿助长

朱熹

忘则无功助则私,不忘不助正斯时。wàng zé wú gōng zhù zé sī,bù wàng bù zhù zhèng sī shí。
是中体段须当察,便是鸢飞鱼跃机。shì zhōng tǐ duàn xū dāng chá,biàn shì yuān fēi yú yuè jī。

训蒙绝句乐

朱熹

夫子亦将贫对乐,只因人苦处贫难。fū zi yì jiāng pín duì lè,zhǐ yīn rén kǔ chù pín nán。
苟非天理能攘敌,只向私心重处安。gǒu fēi tiān lǐ néng rǎng dí,zhǐ xiàng sī xīn zhòng chù ān。

训蒙绝句不改其乐

朱熹

己私既克本心存,到处逢原与理行。jǐ sī jì kè běn xīn cún,dào chù féng yuán yǔ lǐ xíng。
不待有心求乐道,此心之乐自然生。bù dài yǒu xīn qiú lè dào,cǐ xīn zhī lè zì rán shēng。

训蒙绝句逝者如斯二首

朱熹

如何物却能形道,只为皆存理一端。rú hé wù què néng xíng dào,zhǐ wèi jiē cún lǐ yī duān。
偶感斯川存动理,故言逝者可同观。ǒu gǎn sī chuān cún dòng lǐ,gù yán shì zhě kě tóng guān。

训蒙绝句逝者如斯二首

朱熹

岷源万古只如斯,东注曾无间断时。mín yuán wàn gǔ zhǐ rú sī,dōng zhù céng wú jiān duàn shí。
后学不因川上叹,安行体用亦难窥。hòu xué bù yīn chuān shàng tàn,ān xíng tǐ yòng yì nán kuī。