古诗词

杉木长涧四首其一

朱熹

我行杉木道,弛辔长涧东。wǒ xíng shān mù dào,chí pèi zhǎng jiàn dōng。
伤哉半菽子,复此巨浸攻。shāng zāi bàn shū zi,fù cǐ jù jìn gōng。
沙石半川原,阡陌无遗踪。shā shí bàn chuān yuán,qiān mò wú yí zōng。
室庐或仅存,釜甑久已空。shì lú huò jǐn cún,fǔ zèng jiǔ yǐ kōng。
压溺馀鳏孤,悲号走哀恫。yā nì yú guān gū,bēi hào zǒu āi dòng。
赙恤岂不勤,丧养何能供。fù xù qǐ bù qín,sàng yǎng hé néng gōng。
我非肉食徒,自闭一亩宫。wǒ fēi ròu shí tú,zì bì yī mǔ gōng。
箪瓢正可乐,禹稷安能同。dān piáo zhèng kě lè,yǔ jì ān néng tóng。
朅来一经行,歔欷涕无从。qiè lái yī jīng xíng,xū xī tì wú cóng。
所惭越尊俎,岂惮劳吾躬。suǒ cán yuè zūn zǔ,qǐ dàn láo wú gōng。
攀跻倦冢顶,永啸回凄风。pān jī juàn zhǒng dǐng,yǒng xiào huí qī fēng。
眷焉抚四海,失志嗟何穷。juàn yān fǔ sì hǎi,shī zhì jiē hé qióng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

送林熙之诗五首

朱熹

仁体难明君所疑,欲求直截转支离。rén tǐ nán míng jūn suǒ yí,yù qiú zhí jié zhuǎn zhī lí。
圣言妙缊无穷意,涵泳从容只自知。shèng yán miào yūn wú qióng yì,hán yǒng cóng róng zhǐ zì zhī。

送林熙之诗五首

朱熹

天理生生本不穷,要从知觉验流通。tiān lǐ shēng shēng běn bù qióng,yào cóng zhī jué yàn liú tōng。
若知体用元无间,始笑前来说异同。ruò zhī tǐ yòng yuán wú jiān,shǐ xiào qián lái shuō yì tóng。

送林熙之诗五首

朱熹

十年灯火与君同,谁道年来西复东。shí nián dēng huǒ yǔ jūn tóng,shuí dào nián lái xī fù dōng。
不学世情云雨手,从教人事马牛风。bù xué shì qíng yún yǔ shǒu,cóng jiào rén shì mǎ niú fēng。

送林熙之诗五首

朱熹

古镜重磨要古方,眼明偏与日争光。gǔ jìng zhòng mó yào gǔ fāng,yǎn míng piān yǔ rì zhēng guāng。
明明直照吾家路,莫指并州作故乡。míng míng zhí zhào wú jiā lù,mò zhǐ bìng zhōu zuò gù xiāng。

次彭应之鱼乐亭韵

朱熹

亭前活水破轻冰,渐见游鯈傍石棱。tíng qián huó shuǐ pò qīng bīng,jiàn jiàn yóu tiáo bàng shí léng。
老子自知鱼乐处,不须庄惠与同登。lǎo zi zì zhī yú lè chù,bù xū zhuāng huì yǔ tóng dēng。

次观瀑布韵

朱熹

快泻苍崖一道泉,白龙飞下郁蓝天。kuài xiè cāng yá yī dào quán,bái lóng fēi xià yù lán tiān。
空山有此真奇观,倚杖来看思凛然。kōng shān yǒu cǐ zhēn qí guān,yǐ zhàng lái kàn sī lǐn rán。

次韵谒忠显刘公墓下

朱熹

理乱由来今古同,覆车那肯戒前踪。lǐ luàn yóu lái jīn gǔ tóng,fù chē nà kěn jiè qián zōng。
纷纷误国人无数,不昧丹心独此公。fēn fēn wù guó rén wú shù,bù mèi dān xīn dú cǐ gōng。

次季通昼寒亭韵二首

朱熹

不信高怀与世殊,清游试问与谁俱。bù xìn gāo huái yǔ shì shū,qīng yóu shì wèn yǔ shuí jù。
相将静听潺湲水,洗涤尘襟肯自污。xiāng jiāng jìng tīng chán yuán shuǐ,xǐ dí chén jīn kěn zì wū。

次季通昼寒亭韵二首

朱熹

山行前后有光辉,扑扑浮岚翠染衣。shān xíng qián hòu yǒu guāng huī,pū pū fú lán cuì rǎn yī。
直到仙洲奇绝处,昼寒亭下玉龙飞。zhí dào xiān zhōu qí jué chù,zhòu hán tíng xià yù lóng fēi。

次清湍亭韵二首

朱熹

上下青山今白头,穿云入坞未能休。shàng xià qīng shān jīn bái tóu,chuān yún rù wù wèi néng xiū。
因君去觅仙洲路,却叹周南独滞留。yīn jūn qù mì xiān zhōu lù,què tàn zhōu nán dú zhì liú。

次清湍亭韵二首

朱熹

仄径穿林欲造天,未妨停策听涓涓。zè jìng chuān lín yù zào tiān,wèi fáng tíng cè tīng juān juān。
知君便有刀头意,莫忘仙洲涧底泉。zhī jūn biàn yǒu dāo tóu yì,mò wàng xiān zhōu jiàn dǐ quán。

观洪遵双陆谱有感呈刘平甫范仲宣二兄

朱熹

近从新谱识枭卢,拟唤安阳旧博徒。jìn cóng xīn pǔ shí xiāo lú,nǐ huàn ān yáng jiù bó tú。
只恐分阴闲过了,更教人诮牧猪奴。zhǐ kǒng fēn yīn xián guò le,gèng jiào rén qiào mù zhū nú。

次刘彦集木犀韵三首

朱熹

众芳摇落九秋期,横出天香第一枝。zhòng fāng yáo luò jiǔ qiū qī,héng chū tiān xiāng dì yī zhī。
莫似寒梅太孤绝,更交遥夜笛中吹。mò shì hán méi tài gū jué,gèng jiāo yáo yè dí zhōng chuī。

次刘彦集木犀韵三首

朱熹

仙衣才试郁金黄,便觉秋风满院芳。xiān yī cái shì yù jīn huáng,biàn jué qiū fēng mǎn yuàn fāng。
定观极知先透彻,通心岂是故迎将。dìng guān jí zhī xiān tòu chè,tōng xīn qǐ shì gù yíng jiāng。

次刘彦集木犀韵三首

朱熹

秋到寒岩桂树丛,小山吟罢思悲翁。qiū dào hán yán guì shù cóng,xiǎo shān yín bà sī bēi wēng。
不妨更作淹留计,占取人间十里风。bù fáng gèng zuò yān liú jì,zhàn qǔ rén jiān shí lǐ fēng。