古诗词

秋蝇

邹浩

秋风快如刀,着木木欲折。qiū fēng kuài rú dāo,zhe mù mù yù zhé。
蕃鲜转凄凄,入眼无一悦。fān xiān zhuǎn qī qī,rù yǎn wú yī yuè。
青蝇独何为,飞鸣犹未灭。qīng yíng dú hé wèi,fēi míng yóu wèi miè。
造化本无私,尔生亦偶窃。zào huà běn wú sī,ěr shēng yì ǒu qiè。
念方三伏中,日车午停辙。niàn fāng sān fú zhōng,rì chē wǔ tíng zhé。
下照人世间,何异红炉热。xià zhào rén shì jiān,hé yì hóng lú rè。
劲鸟倦戢翼,狞兽喘吐舌。jìn niǎo juàn jí yì,níng shòu chuǎn tǔ shé。
惟人于此时,体懈剧疲薾。wéi rén yú cǐ shí,tǐ xiè jù pí ěr。
虚堂幸可逃,枕簟随意设。xū táng xìng kě táo,zhěn diàn suí yì shè。
好睡边韶同,素懒稽康埒。hǎo shuì biān sháo tóng,sù lǎn jī kāng liè。
更此值清凉,酣寝谓须决。gèng cǐ zhí qīng liáng,hān qǐn wèi xū jué。
双睫才欲交,汗肤遭尔啮。shuāng jié cái yù jiāo,hàn fū zāo ěr niè。
营营不绝声,宛类谗口呐。yíng yíng bù jué shēng,wǎn lèi chán kǒu nà。
使我寝不安,欲息还复挈。shǐ wǒ qǐn bù ān,yù xī hái fù qiè。
况如一箪贫,未能万钱歠。kuàng rú yī dān pín,wèi néng wàn qián chuò。
园蔬荐脱粟,杯盘殊灭裂。yuán shū jiàn tuō sù,bēi pán shū miè liè。
双箸才欲拈,咀嚼遭尔餮。shuāng zhù cái yù niān,jǔ jué zāo ěr tiè。
适从何处来,食饮污修洁。shì cóng hé chù lái,shí yǐn wū xiū jié。
使我味不甘,欲咽还复噎。shǐ wǒ wèi bù gān,yù yàn hái fù yē。
驱除付疲兵,祗足增跛蹩。qū chú fù pí bīng,zhī zú zēng bǒ bié。
宜哉孙权弹,为尔情激切。yí zāi sūn quán dàn,wèi ěr qíng jī qiè。
期望秋风回,一扫无馀孽。qī wàng qiū fēng huí,yī sǎo wú yú niè。
偶此延朝昏,勿谓风不烈。ǒu cǐ yán cháo hūn,wù wèi fēng bù liè。
气候侵凝凛,龙蛇且藏穴。qì hòu qīn níng lǐn,lóng shé qiě cáng xué。
尔形大豆然,岂能坚如铁。ěr xíng dà dòu rán,qǐ néng jiān rú tiě。
邹浩

邹浩

邹浩(1060—1111)字志完,遇赦归里后于周线巷住处辟一园名“道乡”,故自号道乡居士,常州晋陵(今江苏常州)人。生于宋仁宗嘉祐五年,卒於徽宗政和元年,年五十二岁。元丰五年(1082)进士,调扬州颍昌府教授。吕公著、范纯仁为郡守,皆礼遇之。哲宗朝,为右正言,累上疏言事。章惇独相用事,浩露章数其不忠,因削官,羁管新州。徽宗立,复为右正言,累迁兵部侍郎两谪岭表,复直龙图阁。卒谥忠,学者称道乡先生。浩著《道乡集》四十卷,《四库总目》传于世。 邹浩的作品>>

猜您喜欢

写黄庭

邹浩

群生何事日营营,浪以三元作五兵。qún shēng hé shì rì yíng yíng,làng yǐ sān yuán zuò wǔ bīng。
未及残人先自贼,几时重得见升平。wèi jí cán rén xiān zì zéi,jǐ shí zhòng dé jiàn shēng píng。

写黄庭

邹浩

升平无象亦无名,翼翼巍巍拱玉宸。shēng píng wú xiàng yì wú míng,yì yì wēi wēi gǒng yù chén。
流泽自周人自乐,普天同入万年春。liú zé zì zhōu rén zì lè,pǔ tiān tóng rù wàn nián chūn。

榕树

邹浩

榕树能容故得名,枝条环布若高城。róng shù néng róng gù dé míng,zhī tiáo huán bù ruò gāo chéng。
何当种满弥天去,永使青青芘万生。hé dāng zhǒng mǎn mí tiān qù,yǒng shǐ qīng qīng pí wàn shēng。

以常宁铅炉合供政首座因用旧韵发一笑

邹浩

十年流落见无由,谁识江东有赵州。shí nián liú luò jiàn wú yóu,shuí shí jiāng dōng yǒu zhào zhōu。
凭仗炉烟寄消息,定中应亦展眉头。píng zhàng lú yān jì xiāo xī,dìng zhōng yīng yì zhǎn méi tóu。

闻政公住庵将成辄以只么名之并寄绝句

邹浩

纵横参了祖师禅,聊唱还乡信此缘。zòng héng cān le zǔ shī chán,liáo chàng hái xiāng xìn cǐ yuán。
粥饭年来一齐足,不妨和束带刀眠。zhōu fàn nián lái yī qí zú,bù fáng hé shù dài dāo mián。

招政首座

邹浩

高歌一曲破还乡,只么随缘是道场。gāo gē yī qū pò hái xiāng,zhǐ me suí yuán shì dào chǎng。
已向承天设双榻,待师同快竹风凉。yǐ xiàng chéng tiān shè shuāng tà,dài shī tóng kuài zhú fēng liáng。

有感

邹浩

真诀由来甚易明,惟人用志不精诚。zhēn jué yóu lái shén yì míng,wéi rén yòng zhì bù jīng chéng。
从今谨事先生语,何患无阶朝玉清。cóng jīn jǐn shì xiān shēng yǔ,hé huàn wú jiē cháo yù qīng。

纪梦

邹浩

梦如符节自然合,吉事有开期必先。mèng rú fú jié zì rán hé,jí shì yǒu kāi qī bì xiān。
天地无私人主圣,孤臣从此望归田。tiān dì wú sī rén zhǔ shèng,gū chén cóng cǐ wàng guī tián。

闻茉莉香

邹浩

日收炎照沈沈去,月放凉光冉冉回。rì shōu yán zhào shěn shěn qù,yuè fàng liáng guāng rǎn rǎn huí。
茉莉一如知我意,并从轩外送香来。mò lì yī rú zhī wǒ yì,bìng cóng xuān wài sòng xiāng lái。

闻茉莉香

邹浩

青琅玕里白玫瑰,不受尘氛天自开。qīng láng gān lǐ bái méi guī,bù shòu chén fēn tiān zì kāi。
最好夜凉初雨过,清香习习向人来。zuì hǎo yè liáng chū yǔ guò,qīng xiāng xí xí xiàng rén lái。

闲步

邹浩

不出柴门半月强,偶随鸥鹭到池塘。bù chū chái mén bàn yuè qiáng,ǒu suí ōu lù dào chí táng。
荷花莲叶薰风里,一似去年无限香。hé huā lián yè xūn fēng lǐ,yī shì qù nián wú xiàn xiāng。

偶书

邹浩

未始有回无不可,焉能□□亦何伤。wèi shǐ yǒu huí wú bù kě,yān néng yì hé shāng。
得师虽晚犹堪救,万事纷纷付两忘。dé shī suī wǎn yóu kān jiù,wàn shì fēn fēn fù liǎng wàng。

食荔枝

邹浩

曾向新州食荔枝,黄堂酒罢即言归。céng xiàng xīn zhōu shí lì zhī,huáng táng jiǔ bà jí yán guī。
含香温玉还相遇,定是恩光照客衣。hán xiāng wēn yù hái xiāng yù,dìng shì ēn guāng zhào kè yī。

种荔枝

邹浩

高堂怀核谩栽培,一一红根破绿苔。gāo táng huái hé mán zāi péi,yī yī hóng gēn pò lǜ tái。
携入乡邦吾第一,风流知自岭南来。xié rù xiāng bāng wú dì yī,fēng liú zhī zì lǐng nán lái。

滩声

邹浩

江流随落复随生,巧作滩声入户庭。jiāng liú suí luò fù suí shēng,qiǎo zuò tān shēng rù hù tíng。
六律五音无不有,人谁如我饱曾听。liù lǜ wǔ yīn wú bù yǒu,rén shuí rú wǒ bǎo céng tīng。