古诗词

悼陈生

邹浩

豪商破浪随东风,辘轳相继沧溟中。háo shāng pò làng suí dōng fēng,lù lú xiāng jì cāng míng zhōng。
回环极目渺无际,万石之载裁飘蓬。huí huán jí mù miǎo wú jì,wàn shí zhī zài cái piāo péng。
一朝六鹢不得进,十舟八九成虚空。yī cháo liù yì bù dé jìn,shí zhōu bā jiǔ chéng xū kōng。
一舟邂逅脱鱼腹,开帆岂暇论西东。yī zhōu xiè hòu tuō yú fù,kāi fān qǐ xiá lùn xī dōng。
大明出没夜复旦,何许清越鸣晨钟。dà míng chū méi yè fù dàn,hé xǔ qīng yuè míng chén zhōng。
舟人侧耳正惊喜,忽瞻水际排奇峰。zhōu rén cè ěr zhèng jīng xǐ,hū zhān shuǐ jì pái qí fēng。
落帆沉碇泊古岸,介然荒径云间通。luò fān chén dìng pō gǔ àn,jiè rán huāng jìng yún jiān tōng。
鄞川书生托舟尾,见之踊跃追猿狨。yín chuān shū shēng tuō zhōu wěi,jiàn zhī yǒng yuè zhuī yuán róng。
扶疏怪木进十里,突兀古院题天宫。fú shū guài mù jìn shí lǐ,tū wù gǔ yuàn tí tiān gōng。
入门长廊转寂寂,堂上高拱厖眉翁。rù mén zhǎng láng zhuǎn jì jì,táng shàng gāo gǒng páng méi wēng。
左右侍立满三百,谈玄演义声玲珑。zuǒ yòu shì lì mǎn sān bǎi,tán xuán yǎn yì shēng líng lóng。
相逢问劳悯流落,旋启虚室栖行踪。xiāng féng wèn láo mǐn liú luò,xuán qǐ xū shì qī xíng zōng。
纷纷袍布欺腊雪,独此锦帐朝霞红。fēn fēn páo bù qī là xuě,dú cǐ jǐn zhàng cháo xiá hóng。
黄金白玉荐丰馔,药苗蔬甲青茸茸。huáng jīn bái yù jiàn fēng zhuàn,yào miáo shū jiǎ qīng rōng rōng。
主翁自言避巢寇,朅来不与中原同。zhǔ wēng zì yán bì cháo kòu,qiè lái bù yǔ zhōng yuán tóng。
于今天子果谁氏,语罢默默如盲聋。yú jīn tiān zi guǒ shuí shì,yǔ bà mò mò rú máng lóng。
日遣二子共游处,因得细诘开冥蒙。rì qiǎn èr zi gòng yóu chù,yīn dé xì jí kāi míng méng。
皆云我辈号处士,名字非列神仙宗。jiē yún wǒ bèi hào chù shì,míng zì fēi liè shén xiān zōng。
三等三百奉一主,上等第一裴休公。sān děng sān bǎi fèng yī zhǔ,shàng děng dì yī péi xiū gōng。
提携峻陟几千丈,笑秦亭上聊从容。tí xié jùn zhì jǐ qiān zhàng,xiào qín tíng shàng liáo cóng róng。
秦皇可笑笑不已,声撼亭角摧穹隆。qín huáng kě xiào xiào bù yǐ,shēng hàn tíng jiǎo cuī qióng lóng。
徐福曼倩亦何在,前后石壁犹房栊。xú fú màn qiàn yì hé zài,qián hòu shí bì yóu fáng lóng。
举头指似蓬莱岛,霜雪直上磨苍穹。jǔ tóu zhǐ shì péng lái dǎo,shuāng xuě zhí shàng mó cāng qióng。
波涛作势撞山脚,鲁有神圣躬磨砻。bō tāo zuò shì zhuàng shān jiǎo,lǔ yǒu shén shèng gōng mó lóng。
欲令异物知所畏,周遭水面盘蛟龙。yù lìng yì wù zhī suǒ wèi,zhōu zāo shuǐ miàn pán jiāo lóng。
书生名利浃肌骨,尘念日久生心胸。shū shēng míng lì jiā jī gǔ,chén niàn rì jiǔ shēng xīn xiōng。
老翁照见辄微笑,血盆再入宁易攻。lǎo wēng zhào jiàn zhé wēi xiào,xuè pén zài rù níng yì gōng。
蓬莱有路尔常睹,此别旷劫无由逢。péng lái yǒu lù ěr cháng dǔ,cǐ bié kuàng jié wú yóu féng。
吾今舟楫助尔往,尔其登览庶可穷。wú jīn zhōu jí zhù ěr wǎng,ěr qí dēng lǎn shù kě qióng。
日轮迎晓傍山出,水声先沸惊寷窿。rì lún yíng xiǎo bàng shān chū,shuǐ shēng xiān fèi jīng fēng lóng。
赤光散合动天地,顷刻气候分春冬。chì guāng sàn hé dòng tiān dì,qǐng kè qì hòu fēn chūn dōng。
高低殿角屹相向,一一镌凿非人工。gāo dī diàn jiǎo yì xiāng xiàng,yī yī juān záo fēi rén gōng。
穷晨不复值仙子,卿云瑞雾空蒙茏。qióng chén bù fù zhí xiān zi,qīng yún ruì wù kōng méng lóng。
询之处士盖有谓,近世人迹几相重。xún zhī chù shì gài yǒu wèi,jìn shì rén jì jǐ xiāng zhòng。
鸾骖鹤驭厌凡肉,矫然远举归鸿蒙。luán cān hè yù yàn fán ròu,jiǎo rán yuǎn jǔ guī hóng méng。
先生吕翁独于此,一年三四眠松风。xiān shēng lǚ wēng dú yú cǐ,yī nián sān sì mián sōng fēng。
书生尘念竟不断,主翁但问何所供。shū shēng chén niàn jìng bù duàn,zhǔ wēng dàn wèn hé suǒ gōng。
人参如人更长大,愿乞数本扶疲癃。rén cān rú rén gèng zhǎng dà,yuàn qǐ shù běn fú pí lóng。
翁言此物有神护,特经海道须罹凶。wēng yán cǐ wù yǒu shén hù,tè jīng hǎi dào xū lí xiōng。
良金美玉亦至宝,尔诚欲之吾当从。liáng jīn měi yù yì zhì bǎo,ěr chéng yù zhī wú dāng cóng。
殷勤教告岂一事,尤戒卧语详初终。yīn qín jiào gào qǐ yī shì,yóu jiè wò yǔ xiáng chū zhōng。
楞严秘密偈四句,奉以周旋宜恪恭。léng yán mì mì jì sì jù,fèng yǐ zhōu xuán yí kè gōng。
书生再拜起沉碇,转盼已入鄞州封。shū shēng zài bài qǐ chén dìng,zhuǎn pàn yǐ rù yín zhōu fēng。
还家妻子久黄壤,单形只影反匆匆。hái jiā qī zi jiǔ huáng rǎng,dān xíng zhǐ yǐng fǎn cōng cōng。
却思投翁事清净,天南天北惟飞鸿。què sī tóu wēng shì qīng jìng,tiān nán tiān běi wéi fēi hóng。
茫然进退真捕景,一生颠倒终狂童。máng rán jìn tuì zhēn bǔ jǐng,yī shēng diān dào zhōng kuáng tóng。
君不见秦皇汉武操利势,自许神仙力能致。jūn bù jiàn qín huáng hàn wǔ cāo lì shì,zì xǔ shén xiān lì néng zhì。
海边方士日从横,毕竟千非无一是。hǎi biān fāng shì rì cóng héng,bì jìng qiān fēi wú yī shì。
书生径步蓬莱巅,况乃天人勤指示。shū shēng jìng bù péng lái diān,kuàng nǎi tiān rén qín zhǐ shì。
若为名宦苦死坚,失脚青云坠平地。ruò wèi míng huàn kǔ sǐ jiān,shī jiǎo qīng yún zhuì píng dì。
仙兮仙兮一何异,求不求兮两莫遂。xiān xī xiān xī yī hé yì,qiú bù qiú xī liǎng mò suì。
我虽忘情亦欷歔,仲尼之门非所议,率然作诗纪其事。wǒ suī wàng qíng yì xī xū,zhòng ní zhī mén fēi suǒ yì,lǜ rán zuò shī jì qí shì。
邹浩

邹浩

邹浩(1060—1111)字志完,遇赦归里后于周线巷住处辟一园名“道乡”,故自号道乡居士,常州晋陵(今江苏常州)人。生于宋仁宗嘉祐五年,卒於徽宗政和元年,年五十二岁。元丰五年(1082)进士,调扬州颍昌府教授。吕公著、范纯仁为郡守,皆礼遇之。哲宗朝,为右正言,累上疏言事。章惇独相用事,浩露章数其不忠,因削官,羁管新州。徽宗立,复为右正言,累迁兵部侍郎两谪岭表,复直龙图阁。卒谥忠,学者称道乡先生。浩著《道乡集》四十卷,《四库总目》传于世。 邹浩的作品>>

猜您喜欢

喜雨

邹浩

午梦初残日正炎,坐来滂沛泻高檐。wǔ mèng chū cán rì zhèng yán,zuò lái pāng pèi xiè gāo yán。
凉生几席心如水,聊拂尘编理旧签。liáng shēng jǐ xí xīn rú shuǐ,liáo fú chén biān lǐ jiù qiān。

偶书

邹浩

吟罢新诗复自谣,欣然一笑静中超。yín bà xīn shī fù zì yáo,xīn rán yī xiào jìng zhōng chāo。
鸣鸡吠犬芭蕉外,欲与论心不可招。míng jī fèi quǎn bā jiāo wài,yù yǔ lùn xīn bù kě zhāo。

简何秀才求龙眼栽

邹浩

顷年曾食荔枝奴,补益令人智有馀。qǐng nián céng shí lì zhī nú,bǔ yì lìng rén zhì yǒu yú。
闻说君家多此木,可能分干入吾庐。wén shuō jūn jiā duō cǐ mù,kě néng fēn gàn rù wú lú。

汩罗

邹浩

忠洁云亡几百秋,汨罗江水湛清流。zhōng jié yún wáng jǐ bǎi qiū,mì luó jiāng shuǐ zhàn qīng liú。
是非折衷无夫子,直至如今口未休。shì fēi zhé zhōng wú fū zi,zhí zhì rú jīn kǒu wèi xiū。

读郭有道传

邹浩

隐不违亲与俗通,危言覈论绝胸中。yǐn bù wéi qīn yǔ sú tōng,wēi yán hé lùn jué xiōng zhōng。
纷纷禁锢知名者,何事全无有道风。fēn fēn jìn gù zhī míng zhě,hé shì quán wú yǒu dào fēng。

闻市中遗火殆尽

邹浩

市井才如一小虚,更堪回禄扫成墟。shì jǐng cái rú yī xiǎo xū,gèng kān huí lù sǎo chéng xū。
从今匕箸知何有,百煎江流瀹野蔬。cóng jīn bǐ zhù zhī hé yǒu,bǎi jiān jiāng liú yuè yě shū。

闻市中遗火殆尽

邹浩

锥刀利害日相摩,生火由来势自多。zhuī dāo lì hài rì xiāng mó,shēng huǒ yóu lái shì zì duō。
咫尺长江水何限,不能飞洒奈炎何。zhǐ chǐ zhǎng jiāng shuǐ hé xiàn,bù néng fēi sǎ nài yán hé。

闻市中遗火殆尽

邹浩

何暇从容白丈人,火边绠缶定纷纷。hé xiá cóng róng bái zhàng rén,huǒ biān gěng fǒu dìng fēn fēn。
徙薪曲突非无策,自是当时藐不闻。xǐ xīn qū tū fēi wú cè,zì shì dāng shí miǎo bù wén。

吕四

邹浩

市门风义有谁知,旋打长船待我归。shì mén fēng yì yǒu shuí zhī,xuán dǎ zhǎng chuán dài wǒ guī。
秋入江湖正潇洒,欢然鸣橹去如飞。qiū rù jiāng hú zhèng xiāo sǎ,huān rán míng lǔ qù rú fēi。

吕四

邹浩

摇转船头顺碧波,日行五百未为多。yáo zhuǎn chuán tóu shùn bì bō,rì xíng wǔ bǎi wèi wèi duō。
三湘二浙虽辽远,尚及家庭赏芰荷。sān xiāng èr zhè suī liáo yuǎn,shàng jí jiā tíng shǎng jì hé。

吕四

邹浩

平生亲友谩纷纷,有几书来寂寞滨。píng shēng qīn yǒu mán fēn fēn,yǒu jǐ shū lái jì mò bīn。
二十万钱捐不惜,可怜湖外有斯人。èr shí wàn qián juān bù xī,kě lián hú wài yǒu sī rén。

吕四

邹浩

鸿雁嗈嗈正北飞,为传消息到庭闱。hóng yàn yōng yōng zhèng běi fēi,wèi chuán xiāo xī dào tíng wéi。
不须过作风波虑,已有新船稳送归。bù xū guò zuò fēng bō lǜ,yǐ yǒu xīn chuán wěn sòng guī。

吕四

邹浩

潇湘起柁出江湖,日日乾坤展画图。xiāo xiāng qǐ duò chū jiāng hú,rì rì qián kūn zhǎn huà tú。
白酒红鱼对妻子,鸱夷还似此行无。bái jiǔ hóng yú duì qī zi,chī yí hái shì cǐ xíng wú。

览镜戏作

邹浩

寒时骤热热时寒,一等阴阳几百般。hán shí zhòu rè rè shí hán,yī děng yīn yáng jǐ bǎi bān。
发脱面黄肌肉瘦,北人应作岭蛮看。fā tuō miàn huáng jī ròu shòu,běi rén yīng zuò lǐng mán kàn。

览镜戏作

邹浩

赤脚蛮中过一年,受持读诵日精专。chì jiǎo mán zhōng guò yī nián,shòu chí dú sòng rì jīng zhuān。
只应果满同诸佛,丈六金身色莹然。zhǐ yīng guǒ mǎn tóng zhū fú,zhàng liù jīn shēn sè yíng rán。