古诗词

午枕有感

邹浩

宰我嗜昼寝,边韶仍爱眠。zǎi wǒ shì zhòu qǐn,biān sháo réng ài mián。
当时师弟子,指摘良纷然。dāng shí shī dì zi,zhǐ zhāi liáng fēn rán。
韦弦以为戒,黾勉亦有年。wéi xián yǐ wèi jiè,mǐn miǎn yì yǒu nián。
分作蠹书鱼,文字相周旋。fēn zuò dù shū yú,wén zì xiāng zhōu xuán。
纵不叔夜懒,犹惭头在悬。zòng bù shū yè lǎn,yóu cán tóu zài xuán。
如何到此地,午枕有所便。rú hé dào cǐ dì,wǔ zhěn yǒu suǒ biàn。
晨餐未停箸,睡思潜予牵。chén cān wèi tíng zhù,shuì sī qián yǔ qiān。
蒙眬眼自醉,百体柔于绵。méng lóng yǎn zì zuì,bǎi tǐ róu yú mián。
茗饮虽再三,驱逐无由缘。míng yǐn suī zài sān,qū zhú wú yóu yuán。
解衣卧北窗,径走姬旦前。jiě yī wò běi chuāng,jìng zǒu jī dàn qián。
往往随物化,飞跃参鱼鸢。wǎng wǎng suí wù huà,fēi yuè cān yú yuān。
老木森古砌,日转惊鸣蝉。lǎo mù sēn gǔ qì,rì zhuǎn jīng míng chán。
矍然整巾屦,衙鼓忽已传。jué rán zhěng jīn jù,yá gǔ hū yǐ chuán。
由来棘围中,疏放成拘挛。yóu lái jí wéi zhōng,shū fàng chéng jū luán。
气血似止水,郁郁为此愆。qì xuè shì zhǐ shuǐ,yù yù wèi cǐ qiān。
何当彻门牡,四顾还青天。hé dāng chè mén mǔ,sì gù hái qīng tiān。
朝昏递消息,有节亦有宣。cháo hūn dì xiāo xī,yǒu jié yì yǒu xuān。
焚膏续清昼,冥心寄韦编。fén gāo xù qīng zhòu,míng xīn jì wéi biān。
往失固莫救,尚得来者全。wǎng shī gù mò jiù,shàng dé lái zhě quán。
圣处几万里,行矣勤着鞭。shèng chù jǐ wàn lǐ,xíng yǐ qín zhe biān。
邹浩

邹浩

邹浩(1060—1111)字志完,遇赦归里后于周线巷住处辟一园名“道乡”,故自号道乡居士,常州晋陵(今江苏常州)人。生于宋仁宗嘉祐五年,卒於徽宗政和元年,年五十二岁。元丰五年(1082)进士,调扬州颍昌府教授。吕公著、范纯仁为郡守,皆礼遇之。哲宗朝,为右正言,累上疏言事。章惇独相用事,浩露章数其不忠,因削官,羁管新州。徽宗立,复为右正言,累迁兵部侍郎两谪岭表,复直龙图阁。卒谥忠,学者称道乡先生。浩著《道乡集》四十卷,《四库总目》传于世。 邹浩的作品>>

猜您喜欢

元礼乘渔

邹浩

一棹翛然一幅巾,汀鸥集处亦逡巡。yī zhào xiāo rán yī fú jīn,tīng ōu jí chù yì qūn xún。
功名正逐天机露,不似钓鱼船上人。gōng míng zhèng zhú tiān jī lù,bù shì diào yú chuán shàng rén。

九日追和去年所作

邹浩

茱萸黄菊占秋光,休叹佳时在瘴乡。zhū yú huáng jú zhàn qiū guāng,xiū tàn jiā shí zài zhàng xiāng。
饮罢此身归有日,明明天子正当阳。yǐn bà cǐ shēn guī yǒu rì,míng míng tiān zi zhèng dāng yáng。

清华阁

邹浩

泉石清华世岂知,萧然无是亦无非。quán shí qīng huá shì qǐ zhī,xiāo rán wú shì yì wú fēi。
二年于此陪鸥鹭,收得闲中勋业归。èr nián yú cǐ péi ōu lù,shōu dé xián zhōng xūn yè guī。

读论语

邹浩

仲尼初不离灵台,请业门人日日来。zhòng ní chū bù lí líng tái,qǐng yè mén rén rì rì lái。
一念回光是论语,何须尘简面前开。yī niàn huí guāng shì lùn yǔ,hé xū chén jiǎn miàn qián kāi。

谢仁老寄所画李长者出山相五首

邹浩

虎腰黄卷动昭回,无数人天心眼开。hǔ yāo huáng juǎn dòng zhāo huí,wú shù rén tiān xīn yǎn kāi。
不是机锋妙相契,是渠那肯出山来。bù shì jī fēng miào xiāng qì,shì qú nà kěn chū shān lái。

谢仁老寄所画李长者出山相五首

邹浩

香云郁郁覆江城,来现开元长者身。xiāng yún yù yù fù jiāng chéng,lái xiàn kāi yuán zhǎng zhě shēn。
八十卷经都论了,却将无说示常人。bā shí juǎn jīng dōu lùn le,què jiāng wú shuō shì cháng rén。

谢仁老寄所画李长者出山相五首

邹浩

碧潭秋霁禅师笔,白月天空论主形。bì tán qiū jì chán shī bǐ,bái yuè tiān kōng lùn zhǔ xíng。
是幻是真分不得,为人重说互严经。shì huàn shì zhēn fēn bù dé,wèi rén zhòng shuō hù yán jīng。

谢仁老寄所画李长者出山相五首

邹浩

贝叶卷文无表示,於菟曳尾不求怜。bèi yè juǎn wén wú biǎo shì,yú tú yè wěi bù qiú lián。
昂藏岂是维摩诘,终日相从也默然。áng cáng qǐ shì wéi mó jí,zhōng rì xiāng cóng yě mò rán。

谢仁老寄所画李长者出山相五首

邹浩

一真境界孰能参,赖有斯人作指南。yī zhēn jìng jiè shú néng cān,lài yǒu sī rén zuò zhǐ nán。
更赖殷勤招唤得,不知流落在烟岚。gèng lài yīn qín zhāo huàn dé,bù zhī liú luò zài yān lán。

示长卿二绝

邹浩

慑处炎荒已二年,亲朋书问亦茫然。shè chù yán huāng yǐ èr nián,qīn péng shū wèn yì máng rán。
独君风义能终始,不管烟岚肯着鞭。dú jūn fēng yì néng zhōng shǐ,bù guǎn yān lán kěn zhe biān。

示长卿二绝

邹浩

一别和州二十年,山长水阔去无缘。yī bié hé zhōu èr shí nián,shān zhǎng shuǐ kuò qù wú yuán。
因君说起外家事,特地栏边心怅然。yīn jūn shuō qǐ wài jiā shì,tè dì lán biān xīn chàng rán。

示二黄

邹浩

摩尼超出衲衣中,五色随方照不穷。mó ní chāo chū nà yī zhōng,wǔ sè suí fāng zhào bù qióng。
八万四千清净眼,一齐开了见真空。bā wàn sì qiān qīng jìng yǎn,yī qí kāi le jiàn zhēn kōng。

夜闻鸣桹

邹浩

鸣桹声响五更初,恰似京城叩木鱼。míng láng shēng xiǎng wǔ gèng chū,qià shì jīng chéng kòu mù yú。
梦里犹疑趁朝晚,几回惊起揽衣裾。mèng lǐ yóu yí chèn cháo wǎn,jǐ huí jīng qǐ lǎn yī jū。

夜闻鸣桹

邹浩

渔人于我本无情,我自情生梦里惊。yú rén yú wǒ běn wú qíng,wǒ zì qíng shēng mèng lǐ jīng。
惊起却眠方记得,新条不得到京城。jīng qǐ què mián fāng jì dé,xīn tiáo bù dé dào jīng chéng。

泛舟其一

邹浩

乘兴扁舟过赵村,满家滩上水连云。chéng xīng biǎn zhōu guò zhào cūn,mǎn jiā tān shàng shuǐ lián yún。
欣然便欲寻源去,织女机边日未曛。xīn rán biàn yù xún yuán qù,zhī nǚ jī biān rì wèi xūn。