古诗词

散花词

赵佶

绛节徘徊引,天花散漫飞。jiàng jié pái huái yǐn,tiān huā sàn màn fēi。
高真无染著,片片不沾衣。gāo zhēn wú rǎn zhù,piàn piàn bù zhān yī。
赵佶

赵佶

宋徽宗,名赵佶(公元1082年5月初5~1135年6月4日),神宗11子,哲宗弟,是宋朝第八位皇帝。赵佶先后被封为遂宁王、端王。哲宗于公元1100年正月病死时无子,向皇后于同月立他为帝。第二年改年号为“建中靖国”。宋徽宗在位25年(1100年2月23日—1126年1月18日),国亡被俘受折磨而死,终年54岁,葬于永佑陵(今浙江省绍兴县东南35里处)。 他自创一种书法字体被后人称之为“瘦金书”。 赵佶的作品>>

猜您喜欢

宫词

赵佶

沉水薰浓瑞霭飞,相兼花气馥庭墀。chén shuǐ xūn nóng ruì ǎi fēi,xiāng jiān huā qì fù tíng chí。
皇家休问多嘉景,绛阙清都只此知。huáng jiā xiū wèn duō jiā jǐng,jiàng quē qīng dōu zhǐ cǐ zhī。

宫词

赵佶

玉容初起殢春慵,鬓亸秋蝉不解拢。yù róng chū qǐ tì chūn yōng,bìn duǒ qiū chán bù jiě lǒng。
十二宝阑闲倚处,花间应避落残红。shí èr bǎo lán xián yǐ chù,huā jiān yīng bì luò cán hóng。

宫词

赵佶

娇云溶漾作春晴,绣毂清风出凤城。jiāo yún róng yàng zuò chūn qíng,xiù gǔ qīng fēng chū fèng chéng。
帘底红妆方笑语,通衢争听卖花声。lián dǐ hóng zhuāng fāng xiào yǔ,tōng qú zhēng tīng mài huā shēng。

宫词

赵佶

红旗连属晓荧煌,万马嘶风去路长。hóng qí lián shǔ xiǎo yíng huáng,wàn mǎ sī fēng qù lù zhǎng。
知是黠羌来款塞,亲临丹阙纳降王。zhī shì xiá qiāng lái kuǎn sāi,qīn lín dān quē nà jiàng wáng。

宫词

赵佶

绮堂嫔御坦春容,暂止连绵组绣功。qǐ táng pín yù tǎn chūn róng,zàn zhǐ lián mián zǔ xiù gōng。
却取诗书共披阅,终朝歌演二南风。què qǔ shī shū gòng pī yuè,zhōng cháo gē yǎn èr nán fēng。

宫词

赵佶

三月风光触处奇,禁宫通夜足娱嬉。sān yuè fēng guāng chù chù qí,jìn gōng tōng yè zú yú xī。
踏青斗草皆馀事,闲集朋侪静奕棋。tà qīng dòu cǎo jiē yú shì,xián jí péng chái jìng yì qí。

宫词

赵佶

燧人钻火应时分,颁赐诸宫尽乐闻。suì rén zuān huǒ yīng shí fēn,bān cì zhū gōng jǐn lè wén。
堂上美人无用处,旋燔金饼炷兰薰。táng shàng měi rén wú yòng chù,xuán fán jīn bǐng zhù lán xūn。

宫词

赵佶

斗鸡园里城非雅,射鸭池边岂足多。dòu jī yuán lǐ chéng fēi yǎ,shè yā chí biān qǐ zú duō。
最好芰荷香隔岸,画船摇曳按笙歌。zuì hǎo jì hé xiāng gé àn,huà chuán yáo yè àn shēng gē。

宫词

赵佶

六幕低垂晓鉴寒,帘旌风动皱翔鸾。liù mù dī chuí xiǎo jiàn hán,lián jīng fēng dòng zhòu xiáng luán。
仙姿妆早呵纤指,远黛遥分胜笔端。xiān zī zhuāng zǎo hē xiān zhǐ,yuǎn dài yáo fēn shèng bǐ duān。

宫词

赵佶

双陆翻腾品格新,屡赢由彩岂由人。shuāng lù fān téng pǐn gé xīn,lǚ yíng yóu cǎi qǐ yóu rén。
坐中时有全娇态,才见频输特地嗔。zuò zhōng shí yǒu quán jiāo tài,cái jiàn pín shū tè dì chēn。

宫词

赵佶

绿径平平摆地尖,花毬亭下总相兼。lǜ jìng píng píng bǎi dì jiān,huā qiú tíng xià zǒng xiāng jiān。
时来奋击争多胜,格令输赢不畏严。shí lái fèn jī zhēng duō shèng,gé lìng shū yíng bù wèi yán。

宫词

赵佶

齐警开场设鼓钲,雷霆凛凛奏严声。qí jǐng kāi chǎng shè gǔ zhēng,léi tíng lǐn lǐn zòu yán shēng。
通宵环卫无哗语,惟听鸡人巧唱更。tōng xiāo huán wèi wú huā yǔ,wéi tīng jī rén qiǎo chàng gèng。

宫词

赵佶

皇家诜伟固藩垣,濮邸尤为席庆源。huáng jiā shēn wěi gù fān yuán,pú dǐ yóu wèi xí qìng yuán。
八宝霈恩升殿服,朝班荣盛子孙繁。bā bǎo pèi ēn shēng diàn fú,cháo bān róng shèng zi sūn fán。

宫词

赵佶

游豫琼林与俗同,森严羽卫跃花骢。yóu yù qióng lín yǔ sú tóng,sēn yán yǔ wèi yuè huā cōng。
旌旗射日飘红浪,归处香尘拂晚风。jīng qí shè rì piāo hóng làng,guī chù xiāng chén fú wǎn fēng。

宫词

赵佶

翠色青浓自不堪,敲冰柔叶两相参。cuì sè qīng nóng zì bù kān,qiāo bīng róu yè liǎng xiāng cān。
宫人因出方传法,迄后民间识内蓝。gōng rén yīn chū fāng chuán fǎ,qì hòu mín jiān shí nèi lán。