古诗词

和李公择题相国寺坏壁山水歌

刘攽

苍山本自千万丈,怪尔断落盈尺中。cāng shān běn zì qiān wàn zhàng,guài ěr duàn luò yíng chǐ zhōng。
枯松挂崖正矫矫,白云出谷方溶溶。kū sōng guà yá zhèng jiǎo jiǎo,bái yún chū gǔ fāng róng róng。
忆昨高秋十日雨,百川涌溢腾蛟龙。yì zuó gāo qiū shí rì yǔ,bǎi chuān yǒng yì téng jiāo lóng。
丹青坏劫不可驻,金碧拂地俱成空。dān qīng huài jié bù kě zhù,jīn bì fú dì jù chéng kōng。
人间流落万馀一,掇拾补缀几无从。rén jiān liú luò wàn yú yī,duō shí bǔ zhuì jǐ wú cóng。
当时画手合众妙,得此诚是第一工。dāng shí huà shǒu hé zhòng miào,dé cǐ chéng shì dì yī gōng。
松阴行人何草草,秃帻小盖马色骢。sōng yīn xíng rén hé cǎo cǎo,tū zé xiǎo gài mǎ sè cōng。
长涂未竟不得息,啸歌正尔来悲风。zhǎng tú wèi jìng bù dé xī,xiào gē zhèng ěr lái bēi fēng。
巨灵擘华疏黄河,夸娥移山开汉东。jù líng bāi huá shū huáng hé,kuā é yí shān kāi hàn dōng。
海波芥子互出没,大雄游戏神与通。hǎi bō jiè zi hù chū méi,dà xióng yóu xì shén yǔ tōng。
我今与君未尝觉,指视壁画将无同。wǒ jīn yǔ jūn wèi cháng jué,zhǐ shì bì huà jiāng wú tóng。
新诗飘飘脱俗格,得闲会复来从容。xīn shī piāo piāo tuō sú gé,dé xián huì fù lái cóng róng。

刘攽

刘攽bān(1023~1089)北宋史学家,刘敞之弟。字贡夫,一作贡父、赣父,号公非。临江新喻(今江西新余)人,一说江西樟树人。庆历进士,历任曹州、兖州、亳州、蔡州知州,官至中书舍人。一生潜心史学,治学严谨。助司马光纂修《资治通鉴》,充任副主编,负责汉史部分,著有《东汉刊误》等。 刘攽的作品>>

猜您喜欢

晓晴入荐福院

刘攽

日照庭除上下光,雪残乔木碧苍苍。rì zhào tíng chú shàng xià guāng,xuě cán qiáo mù bì cāng cāng。
空无鸟雀随人语,散漫风烟驻佛香。kōng wú niǎo què suí rén yǔ,sàn màn fēng yān zhù fú xiāng。

雪中群僚聚饮

刘攽

衰老欢娱总强为,兴阑萧索不无悲。shuāi lǎo huān yú zǒng qiáng wèi,xīng lán xiāo suǒ bù wú bēi。
任教年少相纵乐,听说胜于主席时。rèn jiào nián shǎo xiāng zòng lè,tīng shuō shèng yú zhǔ xí shí。

次韵酬傅钦之

刘攽

风力清和日景迟,看花未醉莫言归。fēng lì qīng hé rì jǐng chí,kàn huā wèi zuì mò yán guī。
殊方长恨故人少,白发那论春事非。shū fāng zhǎng hèn gù rén shǎo,bái fā nà lùn chūn shì fēi。

新雁

刘攽

水生巴峡春始秀,叶下洞庭秋已高。shuǐ shēng bā xiá chūn shǐ xiù,yè xià dòng tíng qiū yǐ gāo。
去雁来鸿多少日,羁人搔首看江涛。qù yàn lái hóng duō shǎo rì,jī rén sāo shǒu kàn jiāng tāo。

出长芦口

刘攽

涛翻鹭羽连天白,山叠屏风到海青。tāo fān lù yǔ lián tiān bái,shān dié píng fēng dào hǎi qīng。
客路浮生两如寄,万重波里一浮萍。kè lù fú shēng liǎng rú jì,wàn zhòng bō lǐ yī fú píng。

秋雪过相国寺

刘攽

六花飞舞满长安,古寺楼台白玉攒。liù huā fēi wǔ mǎn zhǎng ān,gǔ sì lóu tái bái yù zǎn。
长眉老僧见客语,两年秋雪就中寒。zhǎng méi lǎo sēng jiàn kè yǔ,liǎng nián qiū xuě jiù zhōng hán。

女贞花

刘攽

巴妇能专利丹穴,始皇称作女怀清。bā fù néng zhuān lì dān xué,shǐ huáng chēng zuò nǚ huái qīng。
此花即是秦台种,赤玉烧枝擅美名。cǐ huā jí shì qín tái zhǒng,chì yù shāo zhī shàn měi míng。

小雨

刘攽

烈风呼汹震山林,小雨霏微驻薄阴。liè fēng hū xiōng zhèn shān lín,xiǎo yǔ fēi wēi zhù báo yīn。
南亩旱苗焦欲死,拟将如许号为霖。nán mǔ hàn miáo jiāo yù sǐ,nǐ jiāng rú xǔ hào wèi lín。

野次

刘攽

麦苗出陇渐渐绿,花树迎风浅浅红。mài miáo chū lǒng jiàn jiàn lǜ,huā shù yíng fēng qiǎn qiǎn hóng。
欲就白杨倾一酌,竟无人可暂相同。yù jiù bái yáng qīng yī zhuó,jìng wú rén kě zàn xiāng tóng。

闻王深甫下第

刘攽

骅骝历块误颠蹶,卞子抱璞空归来。huá liú lì kuài wù diān jué,biàn zi bào pú kōng guī lái。
天下何会识琬琰,市人空复尚驽骀。tiān xià hé huì shí wǎn yǎn,shì rén kōng fù shàng nú dài。

送刁节推归江南此君辟孙并州幕府府罢遂弃官

刘攽

长平幕府可张罗,谁见当时宾客多。zhǎng píng mù fǔ kě zhāng luó,shuí jiàn dāng shí bīn kè duō。
还有任安如砥柱,故山归卧恣颓波。hái yǒu rèn ān rú dǐ zhù,gù shān guī wò zì tuí bō。

送刁节推归江南此君辟孙并州幕府府罢遂弃官

刘攽

中军高韵拂云霓,世路能将宠辱齐。zhōng jūn gāo yùn fú yún ní,shì lù néng jiāng chǒng rǔ qí。
君去可无离合恨,不应流涕怅睽携。jūn qù kě wú lí hé hèn,bù yīng liú tì chàng kuí xié。

冯当世湖西口占还舟中却寄

刘攽

落日回船烟水明,残霞黯黯共离情。luò rì huí chuán yān shuǐ míng,cán xiá àn àn gòng lí qíng。
南飞多少江凫翼,好倩樯乌遍寄声。nán fēi duō shǎo jiāng fú yì,hǎo qiàn qiáng wū biàn jì shēng。

次韵钱四

刘攽

衰老常嫌带减围,那堪髀肉厌征騑。shuāi lǎo cháng xián dài jiǎn wéi,nà kān bì ròu yàn zhēng fēi。
东山仍有周公梦,也恐三年始得归。dōng shān réng yǒu zhōu gōng mèng,yě kǒng sān nián shǐ dé guī。

岳云亭

刘攽

四更捧日轮囷势,千里为霖叆叇功。sì gèng pěng rì lún qūn shì,qiān lǐ wèi lín ài dài gōng。
但道无心是真意,任辞幽石起封中。dàn dào wú xīn shì zhēn yì,rèn cí yōu shí qǐ fēng zhōng。