古诗词

和王平甫韩干画马行

刘攽

韩干画马出曹霸,得名不在陈栩下。hán gàn huà mǎ chū cáo bà,dé míng bù zài chén xǔ xià。
诏令师栩辞不可,苑中万马师在我。zhào lìng shī xǔ cí bù kě,yuàn zhōng wàn mǎ shī zài wǒ。
王侯读书爱此言,由来能事须天然。wáng hóu dú shū ài cǐ yán,yóu lái néng shì xū tiān rán。
看图作诗寄慷慨,锦文织字珠联联。kàn tú zuò shī jì kāng kǎi,jǐn wén zhī zì zhū lián lián。
乘黄騕袅久埋没,安西大宛路超忽。chéng huáng yǎo niǎo jiǔ mái méi,ān xī dà wǎn lù chāo hū。
丹青能令千万年,不比燕人空市骨。dān qīng néng lìng qiān wàn nián,bù bǐ yàn rén kōng shì gǔ。
霜蹄踣铁精权奇,耳截筒竹稍垂丝。shuāng tí bó tiě jīng quán qí,ěr jié tǒng zhú shāo chuí sī。
超然抉后三十尺,一日千里御者谁。chāo rán jué hòu sān shí chǐ,yī rì qiān lǐ yù zhě shuí。
舐笔和铅人所同,尔今独成第一工。shì bǐ hé qiān rén suǒ tóng,ěr jīn dú chéng dì yī gōng。
神凝意会不可料,天驷降精来此中。shén níng yì huì bù kě liào,tiān sì jiàng jīng lái cǐ zhōng。
少陵作诗讥画肉,惋惜骅骝气凋缩。shǎo líng zuò shī jī huà ròu,wǎn xī huá liú qì diāo suō。
未知良工尝苦心,空使时人争贱目。wèi zhī liáng gōng cháng kǔ xīn,kōng shǐ shí rén zhēng jiàn mù。
九皋相马观天机,神隽不辨黄与骊。jiǔ gāo xiāng mǎ guān tiān jī,shén juàn bù biàn huáng yǔ lí。
君知画手贵自我,何若相法非有师。jūn zhī huà shǒu guì zì wǒ,hé ruò xiāng fǎ fēi yǒu shī。
拙工俗子纷纷是,畏避权豪如畏死。zhuō gōng sú zi fēn fēn shì,wèi bì quán háo rú wèi sǐ。
生栋湿涂多覆屋,巧书掣肘真难使。shēng dòng shī tú duō fù wū,qiǎo shū chè zhǒu zhēn nán shǐ。
吾知公诗正如此,丈夫特立嗟已矣。wú zhī gōng shī zhèng rú cǐ,zhàng fū tè lì jiē yǐ yǐ。

刘攽

刘攽bān(1023~1089)北宋史学家,刘敞之弟。字贡夫,一作贡父、赣父,号公非。临江新喻(今江西新余)人,一说江西樟树人。庆历进士,历任曹州、兖州、亳州、蔡州知州,官至中书舍人。一生潜心史学,治学严谨。助司马光纂修《资治通鉴》,充任副主编,负责汉史部分,著有《东汉刊误》等。 刘攽的作品>>

猜您喜欢

雨后回文

刘攽

绿水池光冷,青苔砌色寒。lǜ shuǐ chí guāng lěng,qīng tái qì sè hán。
竹幽啼鸟乱,庭暗落花残。zhú yōu tí niǎo luàn,tíng àn luò huā cán。

长春花

刘攽

雪霜雨露平分尽,旧紫新红次第开。xuě shuāng yǔ lù píng fēn jǐn,jiù zǐ xīn hóng cì dì kāi。
自是馀花芳意薄,那知春去不重来。zì shì yú huā fāng yì báo,nà zhī chūn qù bù zhòng lái。

次子由韵三首

刘攽

流霞饮过已忘寒,和笔螭坳墨色乾。liú xiá yǐn guò yǐ wàng hán,hé bǐ chī ào mò sè qián。
温室前头问名木,此身知不误儒冠。wēn shì qián tóu wèn míng mù,cǐ shēn zhī bù wù rú guān。

次子由韵三首

刘攽

四朝传说直臣言,万事多君与轾轩。sì cháo chuán shuō zhí chén yán,wàn shì duō jūn yǔ zhì xuān。
重到彤墀挥翰处,想知云梦一时吞。zhòng dào tóng chí huī hàn chù,xiǎng zhī yún mèng yī shí tūn。

次子由韵三首

刘攽

华光劝讲想天临,白发儒先遇主心。huá guāng quàn jiǎng xiǎng tiān lín,bái fā rú xiān yù zhǔ xīn。
仍寄史臣挥直笔,圣谟文思与几深。réng jì shǐ chén huī zhí bǐ,shèng mó wén sī yǔ jǐ shēn。

泊淮上

刘攽

风波缭绕半天下,鬓发苍筤一丈夫。fēng bō liáo rào bàn tiān xià,bìn fā cāng láng yī zhàng fū。
惆怅江湖向时月,又来淮浦照樯乌。chóu chàng jiāng hú xiàng shí yuè,yòu lái huái pǔ zhào qiáng wū。

久旱作问诗

刘攽

问云何意复归山,应恃无心欲占闲。wèn yún hé yì fù guī shān,yīng shì wú xīn yù zhàn xián。
我为闲多忙折我,劝云为雨莫空还。wǒ wèi xián duō máng zhé wǒ,quàn yún wèi yǔ mò kōng hái。

久旱作问诗

刘攽

问风何意扫云开,本为虞琴唤汝来。wèn fēng hé yì sǎo yún kāi,běn wèi yú qín huàn rǔ lái。
桑麦青乾天不雨,更将何物阜民财。sāng mài qīng qián tiān bù yǔ,gèng jiāng hé wù fù mín cái。

久旱作问诗

刘攽

问山何意及郊农,天欲为霖不见容。wèn shān hé yì jí jiāo nóng,tiān yù wèi lín bù jiàn róng。
少闭土囊诛啸虎,也教云气得从龙。shǎo bì tǔ náng zhū xiào hǔ,yě jiào yún qì dé cóng lóng。

遣闷二首

刘攽

好饮本来身少事,徒歌非是曲弥高。hǎo yǐn běn lái shēn shǎo shì,tú gē fēi shì qū mí gāo。
若能全疗诗书癖,用底聊均笔砚劳。ruò néng quán liáo shī shū pǐ,yòng dǐ liáo jūn bǐ yàn láo。

遣闷二首

刘攽

草荒三径寻常绿,树掩双扉丈尺高。cǎo huāng sān jìng xún cháng lǜ,shù yǎn shuāng fēi zhàng chǐ gāo。
燕语不如莺语静,蜂飞犹胜蝶飞劳。yàn yǔ bù rú yīng yǔ jìng,fēng fēi yóu shèng dié fēi láo。

感怀

刘攽

泽雉呼雌日出飞,林鸦失子夜深啼。zé zhì hū cí rì chū fēi,lín yā shī zi yè shēn tí。
劳生未尽无生理,外境移心不得齐。láo shēng wèi jǐn wú shēng lǐ,wài jìng yí xīn bù dé qí。

题馆壁

刘攽

壁门金阙倚天开,五见宫花落古槐。bì mén jīn quē yǐ tiān kāi,wǔ jiàn gōng huā luò gǔ huái。
明日扁舟江海去,却从云气望蓬莱。míng rì biǎn zhōu jiāng hǎi qù,què cóng yún qì wàng péng lái。

末伏

刘攽

火流渐近桑榆上,秋气新从阊阖来。huǒ liú jiàn jìn sāng yú shàng,qiū qì xīn cóng chāng hé lái。
每岁长安犹暑热,内官相属赐冰回。měi suì zhǎng ān yóu shǔ rè,nèi guān xiāng shǔ cì bīng huí。

儒生

刘攽

为儒自分多迂阔,已老那能更改张。wèi rú zì fēn duō yū kuò,yǐ lǎo nà néng gèng gǎi zhāng。
青史异时传信事,不为民贼坐投荒。qīng shǐ yì shí chuán xìn shì,bù wèi mín zéi zuò tóu huāng。