古诗词

送赵紫芝游天台

叶适

寒退糊碑阁,春留种药城。hán tuì hú bēi gé,chūn liú zhǒng yào chéng。
幽居自可乐,暂出岂无名。yōu jū zì kě lè,zàn chū qǐ wú míng。
综水援蓝聚,裙山剪绣迎。zōng shuǐ yuán lán jù,qún shān jiǎn xiù yíng。
文殊扣野衲,痴语为谁清。wén shū kòu yě nà,chī yǔ wèi shuí qīng。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

赵知府母齐安郡太夫人挽诗

叶适

生死已无憾,杭人休泪倾。shēng sǐ yǐ wú hàn,háng rén xiū lèi qīng。
惟留不尽德,常动故乡情。wéi liú bù jǐn dé,cháng dòng gù xiāng qíng。
霜净水方落,风高山转清。shuāng jìng shuǐ fāng luò,fēng gāo shān zhuǎn qīng。
闲思与令子,幕府再同盟。xián sī yǔ lìng zi,mù fǔ zài tóng méng。

沈氏书堂

叶适

应与石渠并,又疑金匮存。yīng yǔ shí qú bìng,yòu yí jīn kuì cún。
晒书天象切,浴砚海光翻。shài shū tiān xiàng qiè,yù yàn hǎi guāng fān。
我老行罢读,君材重细论。wǒ lǎo xíng bà dú,jūn cái zhòng xì lùn。
犹言无一字,大道始归根。yóu yán wú yī zì,dà dào shǐ guī gēn。

薛子舒墓

叶适

悒悒西门路,樵歌占晚云。yì yì xī mén lù,qiáo gē zhàn wǎn yún。
燐迷王弼宅,蒿长孟郊坟。lín mí wáng bì zhái,hāo zhǎng mèng jiāo fén。
少病怜医错,题书与父分。shǎo bìng lián yī cuò,tí shū yǔ fù fēn。
又言重把笔,兼欲使余闻。yòu yán zhòng bǎ bǐ,jiān yù shǐ yú wén。

项君先有幽兴堂其子木即以名庵

叶适

平生意外事,身后有谁知。píng shēng yì wài shì,shēn hòu yǒu shuí zhī。
魄静云稀出,神游月共移。pò jìng yún xī chū,shén yóu yuè gòng yí。
春茶翠旗展,霜荔锦幨垂。chūn chá cuì qí zhǎn,shuāng lì jǐn chān chuí。
更欲添幽兴,惟消桂几枝。gèng yù tiān yōu xīng,wéi xiāo guì jǐ zhī。

施翔公掌教长沙

叶适

蓍蔡羲前识,箫韶舜后音。shī cài xī qián shí,xiāo sháo shùn hòu yīn。
追回贾谊贬,唤起屈原沈。zhuī huí jiǎ yì biǎn,huàn qǐ qū yuán shěn。
湘水汀烟阔,梅花署雪深。xiāng shuǐ tīng yān kuò,méi huā shǔ xuě shēn。
余行陈迹久,因子一微吟。yú xíng chén jì jiǔ,yīn zi yī wēi yín。

送刘几道惠安尉

叶适

少年尝苦节,从我北城隈。shǎo nián cháng kǔ jié,cóng wǒ běi chéng wēi。
丽日明文苑,繁星让斗魁。lì rì míng wén yuàn,fán xīng ràng dòu kuí。
垂垂绿绶晚,冉冉白丝催。chuí chuí lǜ shòu wǎn,rǎn rǎn bái sī cuī。
更莫游仙去,鲸波奏凯回。gèng mò yóu xiān qù,jīng bō zòu kǎi huí。

送陈约甫知永丰

叶适

四十未朝迹,三经绾县章。sì shí wèi cháo jì,sān jīng wǎn xiàn zhāng。
嫁频知子熟,医老悟身尝。jià pín zhī zi shú,yī lǎo wù shēn cháng。
菊趁行时色,梅催到日香。jú chèn xíng shí sè,méi cuī dào rì xiāng。
还欣肺气减,中热变为凉。hái xīn fèi qì jiǎn,zhōng rè biàn wèi liáng。

王秘监令人挽诗

叶适

颇忆朝除禫,俄惊夜彻帷。pǒ yì cháo chú dàn,é jīng yè chè wéi。
自堪从子住,何用与夫归。zì kān cóng zi zhù,hé yòng yǔ fū guī。
起隧新藤茁,重舆宿菵排。qǐ suì xīn téng zhuó,zhòng yú sù wǎng pái。
通家只今尽,老泪逐风挥。tōng jiā zhǐ jīn jǐn,lǎo lèi zhú fēng huī。

奉送周知录木叔秘监其舅也

叶适

谢傅怅何远,羊甥良自嘉。xiè fù chàng hé yuǎn,yáng shēng liáng zì jiā。
帝乡沈迹显,囹户众缧夸。dì xiāng shěn jì xiǎn,líng hù zhòng léi kuā。
钓冷客星雪,林疏处士花。diào lěng kè xīng xuě,lín shū chù shì huā。
衰年怕分手,闲发岸头沙。shuāi nián pà fēn shǒu,xián fā àn tóu shā。

王通判挽诗

叶适

祖德风规近,诗流句法超。zǔ dé fēng guī jìn,shī liú jù fǎ chāo。
已多山邑政,恰少省郎招。yǐ duō shān yì zhèng,qià shǎo shěng láng zhāo。
旅馆身俱寂,传家道未消。lǚ guǎn shēn jù jì,chuán jiā dào wèi xiāo。
长令汉杨震,名逐左原标。zhǎng lìng hàn yáng zhèn,míng zhú zuǒ yuán biāo。

林签判挽诗

叶适

作邑有何好,利民翻害身。zuò yì yǒu hé hǎo,lì mín fān hài shēn。
怕回湘水月,惊失象台春。pà huí xiāng shuǐ yuè,jīng shī xiàng tái chūn。
墓草已多碧,园花空复新。mù cǎo yǐ duō bì,yuán huā kōng fù xīn。
更嫌莺自语,幽愤不胜陈。gèng xián yīng zì yǔ,yōu fèn bù shèng chén。

叶路分居思堂二首

叶适

叶媪开新学,同人饭野蔬。yè ǎo kāi xīn xué,tóng rén fàn yě shū。
明经传一相,考古付三馀。míng jīng chuán yī xiāng,kǎo gǔ fù sān yú。
苔色迷青简,虫文蚀素书。tái sè mí qīng jiǎn,chóng wén shí sù shū。
君能葺遗址,堂宇胜于初。jūn néng qì yí zhǐ,táng yǔ shèng yú chū。

叶路分居思堂二首

叶适

苦说诸梁后,簪缨富远孙。kǔ shuō zhū liáng hòu,zān yīng fù yuǎn sūn。
白袍虽屡捷,黄榜未沾恩。bái páo suī lǚ jié,huáng bǎng wèi zhān ēn。
淡沱磨冰砚,萧条倚帐门。dàn tuó mó bīng yàn,xiāo tiáo yǐ zhàng mén。
嗟余忝宗末,老病不堪论。jiē yú tiǎn zōng mò,lǎo bìng bù kān lùn。

送张知录

叶适

阀阅飞龙后,家声入馆前。fá yuè fēi lóng hòu,jiā shēng rù guǎn qián。
身饶太常第,客欠广文毡。shēn ráo tài cháng dì,kè qiàn guǎng wén zhān。
流落无先誉,遭逢有宿缘。liú luò wú xiān yù,zāo féng yǒu sù yuán。
炎洲路多少,谩数去鸿边。yán zhōu lù duō shǎo,mán shù qù hóng biān。

石洞书院

叶适

好泉好石入君庐,雾锁云封未敢居。hǎo quán hǎo shí rù jūn lú,wù suǒ yún fēng wèi gǎn jū。
若挹风光当豪馔,岂同经史作寒菹。ruò yì fēng guāng dāng háo zhuàn,qǐ tóng jīng shǐ zuò hán jū。
庭中蓍老易无过,畹内兰滋诗有馀。tíng zhōng shī lǎo yì wú guò,wǎn nèi lán zī shī yǒu yú。
只此尽知贤圣乐,世闲青紫亦空虚。zhǐ cǐ jǐn zhī xián shèng lè,shì xián qīng zǐ yì kōng xū。