古诗词

高宗皇帝挽词二首

叶适

何止超前代,功隆道更尊。hé zhǐ chāo qián dài,gōng lóng dào gèng zūn。
几同造区夏,还复外乾坤。jǐ tóng zào qū xià,hái fù wài qián kūn。
黄屋尧年度,青山禹穴昏。huáng wū yáo nián dù,qīng shān yǔ xué hūn。
遗民犹望幸,泪血洒中原。yí mín yóu wàng xìng,lèi xuè sǎ zhōng yuán。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

哭郑丈四首

叶适

谁谓居今世,无由见古人。shuí wèi jū jīn shì,wú yóu jiàn gǔ rén。
事亲曾闵上,游世葛怀民。shì qīn céng mǐn shàng,yóu shì gé huái mín。
德盛天为侣,慈薰物与春。dé shèng tiān wèi lǚ,cí xūn wù yǔ chūn。
清风如尚想,犹足洗嚣尘。qīng fēng rú shàng xiǎng,yóu zú xǐ xiāo chén。

哭郑丈四首

叶适

插架轴三万,撑肠卷五千。chā jià zhóu sān wàn,chēng cháng juǎn wǔ qiān。
京都通百郡,溟渤汇群川。jīng dōu tōng bǎi jùn,míng bó huì qún chuān。
深浅人随汲,东西意各便。shēn qiǎn rén suí jí,dōng xī yì gè biàn。
后生无复见,媚学谩跹跹。hòu shēng wú fù jiàn,mèi xué mán xiān xiān。

哭郑丈四首

叶适

忆在诸生列,曾窥太史书。yì zài zhū shēng liè,céng kuī tài shǐ shū。
泉蒙烦浚达,质槁费吹嘘。quán méng fán jùn dá,zhì gǎo fèi chuī xū。
外宅宁成相,生刍早吊闾。wài zhái níng chéng xiāng,shēng chú zǎo diào lǘ。
临风两行泪,愁绝向輀车。lín fēng liǎng xíng lèi,chóu jué xiàng ér chē。

题费肃校书遗事

叶适

欲识隐居者,当年费懿恭。yù shí yǐn jū zhě,dāng nián fèi yì gōng。
却辞金马直,归卧锡山峰。què cí jīn mǎ zhí,guī wò xī shān fēng。
两诏终不起,一瓢长自从。liǎng zhào zhōng bù qǐ,yī piáo zhǎng zì cóng。
儿孙尽登第,勿剪旧栽松。ér sūn jǐn dēng dì,wù jiǎn jiù zāi sōng。

何参政挽歌三首

叶适

退食勤稽古,当朝动引经。tuì shí qín jī gǔ,dāng cháo dòng yǐn jīng。
人心喜偏侧,国脉要匀亭。rén xīn xǐ piān cè,guó mài yào yún tíng。
二府早闻政,三孤晚告灵。èr fǔ zǎo wén zhèng,sān gū wǎn gào líng。
羔裘惜光彩,不肯到头厅。gāo qiú xī guāng cǎi,bù kěn dào tóu tīng。

何参政挽歌三首

叶适

晞发沧浪上,滩声近广骚。xī fā cāng làng shàng,tān shēng jìn guǎng sāo。
绿围齐长柳,红糁半含桃。lǜ wéi qí zhǎng liǔ,hóng sǎn bàn hán táo。
欲寡堪增寿,闲多更养高。yù guǎ kān zēng shòu,xián duō gèng yǎng gāo。
佳哉凤皇垄,悲甚付乌号。jiā zāi fèng huáng lǒng,bēi shén fù wū hào。

何参政挽歌三首

叶适

宿昔叨殊眷,寻常款直庐。sù xī dāo shū juàn,xún cháng kuǎn zhí lú。
听鸡催谒驾,立马待紬书。tīng jī cuī yè jià,lì mǎ dài chóu shū。
零落谁存者,追寻昨梦馀。líng luò shuí cún zhě,zhuī xún zuó mèng yú。
何曾嗔石介,韩愈自狂疏。hé céng chēn shí jiè,hán yù zì kuáng shū。

送邓谏从制干

叶适

援引亦未力,声名空复传。yuán yǐn yì wèi lì,shēng míng kōng fù chuán。
终携太平策,还上蜀江船。zhōng xié tài píng cè,hái shàng shǔ jiāng chuán。
帆色挂晓月,橹音穿夕烟。fān sè guà xiǎo yuè,lǔ yīn chuān xī yān。
沧波不尽兴,收拾浣花边。cāng bō bù jǐn xīng,shōu shí huàn huā biān。

致政通直钱公挽歌词

叶适

萧瑟梅花垄,豪华不复还。xiāo sè méi huā lǒng,háo huá bù fù hái。
好儿须万石,广厦剩千间。hǎo ér xū wàn shí,guǎng shà shèng qiān jiān。
尽与诗书癖,勿令纨绮攀。jǐn yǔ shī shū pǐ,wù lìng wán qǐ pān。
传家自翁始,留笔纪池山。chuán jiā zì wēng shǐ,liú bǐ jì chí shān。

亡友项子谦兄挽歌词

叶适

畴昔省君病,小车随酒壶。chóu xī shěng jūn bìng,xiǎo chē suí jiǔ hú。
心惺赏文句,语謇困喑呜。xīn xīng shǎng wén jù,yǔ jiǎn kùn yīn wū。
念子堪垂泣,累然失壮图。niàn zi kān chuí qì,lèi rán shī zhuàng tú。
唯应看幼子,空手缚於菟。wéi yīng kàn yòu zi,kōng shǒu fù yú tú。

题柳山人壁二首

叶适

水北柳六一,家传掷卦灵。shuǐ běi liǔ liù yī,jiā chuán zhì guà líng。
秋清演渔曲,春近著牛经。qiū qīng yǎn yú qū,chūn jìn zhù niú jīng。
掩肆花竹秀,排门柑橘馨。yǎn sì huā zhú xiù,pái mén gān jú xīn。
应怜喜功者,虚要岘山铭。yīng lián xǐ gōng zhě,xū yào xiàn shān míng。

题柳山人壁二首

叶适

我病屡穆卜,山人不面谩。wǒ bìng lǚ mù bo,shān rén bù miàn mán。
常言千日厄,未许一朝安。cháng yán qiān rì è,wèi xǔ yī cháo ān。
地上庸医满,天边恶曜攒。dì shàng yōng yī mǎn,tiān biān è yào zǎn。
归根与复命,自笑此何难。guī gēn yǔ fù mìng,zì xiào cǐ hé nán。

西山

叶适

对面吴桥港,西山第一家。duì miàn wú qiáo gǎng,xī shān dì yī jiā。
有林皆橘树,无水不荷花。yǒu lín jiē jú shù,wú shuǐ bù hé huā。
竹下晴垂钓,松间雨试茶。zhú xià qíng chuí diào,sōng jiān yǔ shì chá。
更瞻东挂彩,空翠杂朝霞。gèng zhān dōng guà cǎi,kōng cuì zá cháo xiá。

看柑

叶适

窈窕随塘曲,酸甜在橘中。yǎo tiǎo suí táng qū,suān tián zài jú zhōng。
所欣黄一半,相逐树无穷。suǒ xīn huáng yī bàn,xiāng zhú shù wú qióng。
习啖成真性,悲歌记土风。xí dàn chéng zhēn xìng,bēi gē jì tǔ fēng。
惭非美人赠,采摘恣村童。cán fēi měi rén zèng,cǎi zhāi zì cūn tóng。

待制中书舍人陈公之亡以山宅须利既迁殡而未葬也后五月乃克葬焉二首其一

叶适

可怕阴阳恶,还惊日月遒。kě pà yīn yáng è,hái jīng rì yuè qiú。
终成埋璧去,不作坐禅留。zhōng chéng mái bì qù,bù zuò zuò chán liú。
雨洗一箪净,风翻千橘愁。yǔ xǐ yī dān jìng,fēng fān qiān jú chóu。
门前系船橛,宿鸟漫啁啾。mén qián xì chuán jué,sù niǎo màn zhāo jiū。
3211234567»